Tác giả: Lũy Niên
Đợi Trần Ninh Hoài thu xếp xong công việc ở bên này cùng Đặng Phong kêu đám người làm kiểm kê đủ số lượng rồi ra quay về tiệm gỗ, lại để người hầu bọn y mang theo ở lại đây trông đồ đạc.
Rồi hai người dẫn Đặng Phong cùng Dương Tĩnh đi về phía căn nhà trúc. Bốn người đi trên đường ngẫu nhiên bắt gặp được những ánh mắt tò mò từ phía thôn dân.
Ánh mắt của mọi người chủ yếu nhìn về phía Dương Tĩnh cùng Đặng Phong, hai người đều tuấn tú bất phàm, hơn nữa khuôn mặt của Dương Tĩnh vô cùng tinh xảo, có thể ví như đẹp tựa Phan An nên đương nhiên càng thu hút ánh nhìn của mọi người. Quần áo trên người sang trọng, quý phái. Khí chất trên người càng không phải người làm nông có được.
Đặng Phong nhìn những người dân người thì dọn sạch cỏ, người thì san bằng mặt ruộng, y tò mò quay sang hỏi Dương Tĩnh: "Phu nhân, bọn họ làm vậy để làm gì?" Bản thân y ngày trước lớn lên ở kinh thành phồn hoa. Hơn nữa trong nhà giàu có, từ cha nương đến các thúc bá trong nhà không giàu thì cũng quý, trong nhà lại nuôi nhiều kẻ hầu người hạ. Cho dù sau này đến đây làm ăn cũng chỉ ở trên trấn, trên huyện, nhưng cho đến bây giờ y vẫn chưa từng nhìn thấy mọi người làm những thứ này.
Dương Tĩnh nhìn theo ánh mắt của y: "Dọn dẹp để cấy lúa."
Đặng Phong gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Không biết y nghĩ đến cái gì lại nhìn về phía hắn hỏi: "Ninh Hoài, Dương An nhà hai người không dọn dẹp để trồng lúa à?"
Trần Ninh Hoài ngắn gọn đáp lại: "Không có ruộng."
Đặng Phong khó hiểu nhìn hai người. Không phải hai người ở đây sao? Sao lại không có ruộng?
Dương An nhin ánh mắt khó hiểu của Đặng Phong, giải thích: "Lúc Ninh Hoài phân gia, Trần gia không cho huynh ấy gì cả kể cả ruộng đất. Mà nhà ta cũng chưa mua nên không có."
Đặng Phong gật đầu tỏ ý đã hiểu. Đặng Phong cùng Dương An đều biết hoàn cảnh của hắn, cuộc sống khó khăn từ bé khi lớn nên bị ép cưới một song nhi. Sau đó lại bị nương của mình đuổi ra khỏi nhà vì bị thương nặng trở nên vô dụng. Nếu ngày đó hắn không mạng lớn thì đúng hiện tại Dương An phải mang danh góa chồng đến khi chết.
Đặng Phong ngày đó nghe xong tức giận đến nỗi muốn đi đập cho đám người Trần gia một trận. Bản thân y là con út trong một gia đình hạnh phúc, từ khi sinh ra luôn được mọi người yêu thương chăm sóc, dù y làm sai cũng không bao giờ bị trách mắng nên đối với quá khứ của Trần Ninh Hoài bản thân Đặng Phong không thể nào chấp nhận được. Y không ngờ cha mẹ ruột lại có thể đối xử nhẫn tâm với con cái của mình như vậy!
Đặng Phong nhớ khi đó Trần Ninh Hoài vẫn còn thản nhiên nhấp trà nhìn y là nói: "Vẫn còn tốt, đỡ phải tìm cách đoạn tuyệt với những người đấy. Phiền phức."
....
Đây là lần đầu tiên, Đặng Phong cùng Dương Tĩnh đi đến ngôi nhà trúc này của hai người. Bọn y đã nghe hai người nói mình ở tạm ở ngôi nhà trúc gần bìa rừng, lúc đến nơi nhìn thật tận mắt bọn họ hơi ngạc nhiên.
Thật sự không giống như trong suy nghĩ của bọn họ. Căn nhà trúc ấy xinh đẹp hơn rất nhiều.
Cây cối trong khuôn viên nhà trúc được trồng rất tốt, cây nào cây ấy rất phát triển. Đặng Phong nhìn thấy xe ngựa mà y tặng cho hắn ngày ấy, gật đầu khen ngợi hắn: "Úi tà tà coi bộ ngươi cũng biết cách chăn ngựa quá nhỉ? Nhìn xem bờm của của nó đen chưa kìa."
Trần Ninh Hoài mở cửa phòng bếp: "Quá khen."
"Hai huynh ngồi đây nhé, ta với A Tĩnh đi vào bên trong nấu cơm."
Đặng Phong nghe vậy lập tức cầm hai tay của Dương Tĩnh lên xoa xoa, còn hôn lên tay y một cái "Phu nhân ơi, phải cẩn thận đấy nhé! Nếu để tay nhỏ bị bỏng ta sẽ sót lắm đấy!" Sau đó còn nhận được một cái tát của Dương Tĩnh.
Hai má Dương Tĩnh nóng lên, xấu hổ quay đi không thèm để ý tên phu quân kia của y nữa. Vội vàng kéo Dương An đi vào phòng bếp.
Dương An nhìn hai cái tai hồng hồng của y khóe miệng khẽ nâng lên.
Trần Ninh Hoài nhìn thấy nụ cười này của Dương An, đột nhiên không hiểu sao lại khó chịu trong lòng. Hắn xoay người vào phòng, lấy một ấm trà màu đen ra ngoài đặt lên bàn pha trà cùng uống với Đặng Phong để giảm bớt sự khó chịu trong lòng.
Đặng Phong nhấp chén trà đầu tiên, hai mắt hiện lên sự ngạc nhiên rõ ràng: "Ninh Hoài, ngươi lấy trà này ở đâu vậy? Chỉ chỗ ta mua với?"
"Không mua." Trần Ninh Hoài xoay xoay chén trà trong tay: "Trà nhà làm."
Đặng Phong giật mình nhìn y: "Hai người biết làm trà?"
"Biết một ít."
...
Chuyện bên ngoài hai người đứng bên trong bếp đều nghe thấy. Dương Tĩnh phụ Dương An lấy những nguyên liệu ra, nghe tiếng Đặng Phong liền ngạc nhiên nhìn Dương An: "An An, ngươi biết làm trà sao?"
Dương An đặt rau củ sang một bên, gật đầu: "Ninh Hoài có dạy ta. Bọn ta thường nên núi, lâu lâu hay bắt gặp được những cây trà tươi. Mỗi lần như vậy, huynh ấy đều hái về dạy ta làm."
Dương Tĩnh gật đầu, y không ngờ hai người bằng hữu của y lại có tay nghề này. Thật sự rất muốn thử trà hai người cùng nhau làm. Bản thân y cũng giống như Đặng Phong, đều là những con cháu trong gia đình danh giá giàu có ở nơi kinh thành, trước giờ chưa từng động tay chân vào bất kỳ thứ gì. Sau này gả cho Đặng Phong ngoại trừ xuống bếp học nấu vài món quen thuộc để dỗ mỗi khi Đặng Phong giận dỗi thì cũng chẳng biết làm cái gì.
Dương Tĩnh nhìn những nguyên liệu trên bàn: "Ngươi tính nấu cái gì?"
Dương An suy nghĩ một lát: "Còn một ít bún ngày hôm qua ta làm với Ninh Hoài, chúng ta ăn bún với chả nem, thịt nướng và xương ninh nhé?"
Dương Tinh chưa bao giờ nghe đến những món ăn này, y tò mò hòi Dương An: "Bún là cái gì?"
Dương An cầm cái bát to bên cạnh lên, bên trong có những sợi nhỏ vừa dài vừa trắng quấn lấy nhau: "Đây là bún, cái này dùng bột gạo để làm sau đó nhồi lên và ép ra sẽ được những sợi như vậy."
Dương Tĩnh nhìn những sợi bún kì lạ trong bát, tò mò dùng đũa gắp thử lên. Thật mềm mại, những dính quá. Không biết ăn sẽ có vị gì.
Dương An nhìn phản ứng của Dương Tĩnh cũng giống như mình ngày trước liền bật cười: "Bún đã có rồi, đi chúng ta cùng nhau làm chả nem với thịt nướng."
Dương Tĩnh gật đầu, nghe theo sự chỉ đạo của Dương An mà xử lý nguyên liệu. Đầu tiên hai người rửa sạch mộc nhĩ cùng nấm hương. Sau đó cho vào bát nước ngâm cho mềm.
Dương An lấy một ít miến khô ở trên giá xuống, Dương Tĩnh lại tò mò nhìn miến khô hỏi y. Dương An vừa giải thích vừa lấy một ít đặt vào trong bát nước ngâm chung với nấm hương cùng mộc nhĩ.
Trong khi đợi mềm, Dương Tĩnh gọt hết vỏ của cà rột sau đó cắt sợt. Dương An quay ra băm nhuyễn thịt, hai người vừa làm vừa nói chuyện. Tất cả đều là Dương Tĩnh hỏi về món ăn rồi Dương An giải đáp.
Sau đó, Dương Tĩnh vớt nấm hương cùng mộc nhĩ và miến ra cẩn thận rửa sạch thêm một lần nữa rồi thái nhỏ. Xong hết toàn bộ, Dương Tĩnh lại hướng dẫn Dương Tĩnh nêm nếm gia vị vào món ăn. Sau để khoảng tầm một khắc để cho nguyên liệu thấm gia vị.
Cũng tiện nên Dương An hướng dẫn Dương Tĩnh cách làm gia vị ướp thịt. Y dùng một ít tỏi băm nhuyễn cùng với một thìa mật ong, một thìa nhỏ tiêu xay, cùng một muỗng dầu hào và một muỗng nước mắm mà trước đó Trần Ninh Hoài lấy từ bên trong không gian ra.
Dương Tĩnh cầm chai nước mắm trên tay, đưa lên mũi ngửi. Mùi không gắt, hơn nữa có hương ngọt. Dương Tĩnh xin Dương An một xíu mếm thử.
"Dùng đầu lưỡi chấm nhẹ thôi, không sẽ mặn."
Dương Tĩnh gật đầu, nghe theo lời y dùng đầu lưỡi chạm nhẹ vào muông nhỏ. Khi đầu lưỡi chạm vào, ngay lập tức y cảm nhận được một hương vị khác lạ. Nó không giống như muối mặn chát, nó cũng mặn nhưng chỉ có một chút mà thôi sau đó đến hậu vị lại vô cùng ngọt. Rất rễ ăn, y tưởng tượng đến những món ăn nhạt nhẽo mà được dùng chung với thứ gia vị này sẽ trở nên tuyệt vời đến cỡ nào.
Bởi vì thời gian ướp thịt rất lâu, nên Dương An lấy một miếng thịt vai xuống rửa sạch dùng mới muối cùng với nước côt chanh pha loãng. Rửa sạch để ráo, sau đó y thái thịt thành lát mỏng rồi đổ vào bát gia vị pha sẵn khi nãy. Xong xuôi dùng cái đĩa úp lên để sang một bên.
Rồi lại cùng Dương Tĩnh trần xương, rồi rửa sạch sau đó cho vào nồi lược sơ xương rồi lại bỏ đi nước luộc ban đầu. Dương Tĩnh nghe y nói:
"Nước luộc đầu này sẽ nhiễm mùi hôi của xương sẽ khiến cho nước dùng không còn được thơm ngon như ban đầu."
Sau đó đổ thêm nước tiếp tục đun sôi rồi từ từ hạ lửa xuống. Dương An không đậy nắp vung nồi lại, để xương như vậy đến khi nhừ.
Loay hoay qua lại, cuối cùng hai người ngồi trên bàn. Dương An hướng dẫn Dương Tĩnh gói nem. Lúc đầu Dương Tĩnh còn gói méo, hai ba cái đầu còn bị rách dần dần y cũng học được cách gói. Hai người gói đến cái thứ hai mươi cũng vừa hết nguyên liệu.
Dương An lại ra xem nồi xương, sau khi khuấy lên thì cho thêm cà rốt với su hào mà khi nãy y có thái ra bỏ vào ninh chung. Sau đó, dùng một cái chảo nhỏ lại đổ dầu đến hơn một nửa chảo mới dừng lại. Đợi đến khi dầu đủ nóng, hai người mới nhẹ nhàng thả nem vào rán. Dương An ngồi xuống điều chỉnh lửa cho Dương Tĩnh rán. Đến khi chín rồi, hai người cũng gắp ra đĩa. Dương An lấy một cái bát nhỏ cùng một đôi đũa đưa cho Dương Tĩnh gắp nếm thử.
Dương Tĩnh nhìn những miếng chả chín giòn vàng đều thơm lừng trên đĩa đã thèm từ lâu. Nên cũng không quan tâm đến lễ nghi mà mình luôn làm theo kia nữa, y gắp một miếng lên đặt trên miệng thổi thổi rồi cắn một miếng.
Bởi vì quá nóng nên y vừa nhai vừa thổi, nhưng đôi mắt lại không che giấu được sự ngạc nhiên trong y. Lớp vỏ giòn giòn, rất nhiều hương vị ở bên trong lớp vỏ ấy hòa quyện lại với nhau tạo lên một hương vị thơm ngon khó tả. Đặc biệt khi chấm chung với thứ nước mắm chua ngọt lại càng thêm tuyệt vời. Dương Tĩnh ăn hết một cái vẫn còn muốn ăn nữa, nhưng y nhịn bỏ đũa xuống.
Dương An nhìn y ăn như vậy liền biết y thấy rất ngon, nên bỏ chảo xuống. Lấy cái vỉ nướng mà Trần Ninh Hoài lôi từ trong không gian ra. Dương Tĩnh nhìn cái thứ kìa lạ trước mặt, tuy tò mò nhưng y không hỏi.
Dương An lại hướng dẫn y nướng thịt. Khi hai người nấu nướng xong xuôi cũng là chuyện của của nửa canh giờ sau. Hai người dọn mọi thứ lên bàn ăn lại không tìm thấy hai tên phu quân của họ đâu. Hai người đang định đi ra ngoài tìm thì cũng thấy hai người đi từ cổng đi vào.
"Hai huynh đi đâu vậy?" Dương An nhìn hai người hỏi
Trần Ninh Hoài giơ giỏ trúc trên tay lên: "Tôi quay về nhà mới hái ít trái cây, để tí nữa tráng miệng."
Đặng Phong đã sớm chú ý đến những đồ ăn lạ mắt trên bàn. Y chạy lại nắm tay Dương Tinh kiểm tra, sau đó mới an tâm hỏi phu nhân mấy món ăn này. Dương Tĩnh lại học theo Dương An giải thích lại cho phu quân của mình.
Dương An nhận lấy giỏ trúc từ tay hắn, hai người đi cùng nhau ra đằng sau.
Trần Ninh Hoài nắm lấy tay y, xoa xoa: "Có mệt không?"
Dương An nhìn hắn lắc đầu: "Không có, nấu ăn cho huynh ta không mệt."
Trần Ninh Hoài mỉm cười xoa đầu y: "Đi, tôi giúp em rửa tay rồi ta ăn cơm."
Hắn nắm lấy tay của Dương An đi về phía giếng nước. Dùng gáo múc nước lên, lại thấy hơi lạnh. Bảo y đứng đợi, còn mình vào nhà múc một bát nước nóng ra đổ xuống chậu nước lạnh mới múc. Độ ấm vừa phải mới bảo y ngồi xuồng, đặt tay y vào nước nhẹ nhàng rửa.
...
Khi hai người đi ra, bốn người cùng nhau ngồi vào bàn. Vì rán nem trước nên lớp vỏ bên ngoài đã sớm mềm đi, tuy rằng hương vị giảm đi đôi chút nhưng vẫn ngon. Đặng Phong biết được nước chấm chua ngọt ngon tuyệt kia được pha bởi một thứ gọi là nước mắm là sinh ý hắn làm liền hỏi Trần Ninh Hoài mua.
Nhưng lại nghe hắn nói hiện tại không có, ít nhất phải cuối năm sau lập tức cảm thấy tiếc nuối, nhưng sau đó lại hỏi hắn
"Hoài đại ca, nước mắm huynh có thể bán cho chúng ta hay không?"
Trần Ninh Hoài ngừng đũa lại, Dương An cùng Dương Tĩnh cùng ngẩng đầu lên nhìn y lại quay sang nhìn hắn.
"Có thể, nhưng hiện tại vẫn còn sớm. Ít nhất đợi tháng 11 năm sau. Nguyên liệu để làm mắm chỉ có một mùa duy nhất vào tháng ba, hơn nữa còn cần một lượng muối rất lớn."
"Muối?" Dương Tĩnh hơi khó hiểu. Muối để làm mắm?
"Ừm, nhưng hiện tại ta chưa tìm được người nào có thể cung cấp đủ số lương muối ta cần." Trần Ninh Hoài gắp thịt nướng bỏ vào bát của Dương An.
"Chuyện này nhỏ, ta giúp được huynh." Đặng Phong năng nổ hào hứng nói.
"Ngươi?" Hắn nghi ngờ nhìn về phía Đặng Phong.
Đặng Phong gật đầu như giã tỏi.
"Nhưng không phải triều đình quản lý muối rất gắt sao?" Dương An ngẩng đầu nhìn về phía Đặng Phong cùng Dương Tĩnh.
"Năm trước, hoàng thượng đã trao quyền xử lý muối cho một số thương buôn. Nhưng mà mỗi năm phải đóng thuế cao cho triều đình."Dương Tĩnh nhẹ nhàng đáp lại hai người, dừng lại chút mới nói tiếp: "Đặng gia chúng ta cũng có một vị thúc thúc may mắn nhận được đặc ân này. Nên nếu như hai người cần chúng ta có thể cung cấp muối cho hai người."
Trần Ninh Hoài suy nghĩ một chút, việc muối của triều đình làm hắn khá đau đầu. Nếu như làm việc với triều đình thì sẽ không an toàn, nếu chọc phải long nhan sẽ không hay. Mặc dù hắn không sợ nhưng vẫn phải lo lắng cho những người xung quanh, nếu sơ suất một nhát là mất mạng như chơi. Hiện tại, nghe Dương Tĩnh nói như vậy hắn cũng yên tâm hơn, hơn nữa làm việc với người quen đôi khi cũng đỡ những rắc rối, nhưng hắn vẫn phải cẩn thận.
"Thúc thúc của ngươi trong sạch chứ?"
Dương Tĩnh cũng là người buôn bán, đương nhiên biết dính đến triều đình sẽ ra sao. Cũng biết được mối lo lắng của Trần Ninh Hoài, gật đầu:"Trong sạch."
Trần Ninh Hoài gật đầu: "Vậy được, năm sau ta sẽ đến gặp thúc thúc của hai người. Cảm phiền hai người nói trước một tiếng."
Đặng Phong xua tay: "Đừng khách khí như vậy, bọn ta coi ngươi cùng An An như huynh đệ trong nhà cả."
Trần Ninh Hoài mỉm cười đáp lại: "Đa tạ."
Đặng Phong vỗ vai hắn một phát: "Đã nói không cần khách khí mà, sau này cho ta đến cọ bữa cơm nhà huynh là được. Ở nhà phu lang không hay nấu cho ta ăn." Dứt lời y liền nhận được một cái véo đau từ Dương Tĩnh, Đặng Phong kêu oai oải xoa đùi.
Dương An cùng Dương Tĩnh nhìn nhau cười. Một bữa ăn vui vẻ.