Chương 1: Sống lại

Khi mở mắt ra, Tân Hân thấy cả thân người được đưa vào vùng ánh sáng trắng ấm áp, sạch sẽ. Hoảng hốt và kinh ngạc đều hiện lên trên mặt cô trong nháy mắt. Một ý niệm mãnh liệt hiện lên trong đầu, cô chưa có chết.

Nhẹ nhàng kéo góc chăn bước xuống giường, bàn chân cô tiếp xúc với nền nhà bóng loáng, truyền đến cảm giác lạnh lẽo. “Shhh” một tiếng, cô không nhịn được hít vào một hơi, ngửi thấy trong không khí có mùi nước sát trùng.

Đôi mắt cô khẽ nhíu lại, đột nhiên nhận ra đây là một căn phòng trong bệnh viện. Xác thực mà nói đây là một căn phòng xa hoa, rộng lớn. Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ kính, nhè nhẹ từng đợt tiến vào phòng làm căn phòng sáng trưng lên, thậm chí có thể nhìn thấy trong không khí trôi nổi những tro bụi li ti. Ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy trên tường treo chiếc TV LCD dài 30 inches, cách cửa phòng không xa còn bày biện một bộ ghế salon màu vàng nhạt và cái bàn bằng thủy tinh.

Trong trí nhớ còn lưu lại ở đời trước kia, bên tai là tiếng khóc tê tâm liệt phế của mẹ, trước mặt là gương mặt tiều tụy và tái nhợt của ba.

Bác sĩ nói: “Các người hãy nói lời từ biệt với cô bé đi, có lẽ cô bé…” Lời nói còn chưa dứt thì ngay sau đó, tiếng khóc bi thương tuyệt vọng của mẹ vang lên.

Cửa bị đóng lại, trong một thoáng kia, mẹ đột nhiên nhào lên người cô, nước mắt rơi như cơn hồng thủy, sự tuyệt vọng như cỏ dại lan tràn ở trong lòng cô, từng chút từng chút cắn nuốt lấy cô. Cuối cùng, tất cả trở nên yên lặng.

“Hahaha”, Tân Hân đột nhiên vui vẻ cười lớn lên “Mình còn sống, mình vẫn còn sống.” Cô yêu cầu không cao, không biết là xuyên qua tá thi hoàn hồn hay là trọng sinh, miễn còn sống là tốt rồi.

Đột nhiên truyền đến tiếng cánh cửa bị mở kẽo kẹt, trái tim của Tân Hân chợt căng thẳng dọa cô chạy về trên giường, trực tiếp kéo chăn che lên người sau đó nhắm mắt giả bộ ngủ.

Lưu Ngọc Phân và Trầm Dực Phong một trước một sau vào phòng bệnh. Lưu ngọc Phân đi tới bên giường ngồi xuống, vén chăn lên nhẹ nhàng lấy cánh tay nhỏ bé của con gái ra xoa xoa, miệng không ngừng nói: “Tiểu Ngôn, sao con còn chưa tỉnh lại?"

Trầm Dực Phong đóng kín cửa rồi mới đi tới sau lưng Lưu Ngọc Phân, hai tay tự nhiên đặt lên vai của bà: “Ngọc Phân, em đừng như vậy, cha đã nói trừ khi con bé chết, nếu không nhất định phải gả qua đó." Giọng nói ông trầm thấp mà khàn khàn.

Lưu Ngọc Phân nghe vậy giận giữ đứng lên, run rẩy chỉ vào Trầm Dực Phong trước mắt: “Anh…, chẳng lẽ các người muốn gϊếŧ chết con bé phải không?” Ngữ khí mang theo sự nức nở không thôi, quả nhiên là vừa nói đã khóc.

Bà vốn là một nữ nhân dịu dàng nếu không phải con gái bị buộc phải tự sát, bà cũng sẽ không quát lên đối với người chồng luôn yêu thương mình ngày càng nhiều như thế.

Chân mày Tân Hân không nhịn được nhíu chặt lại, đây là tình huống gì? Chẳng lẽ cô vừa sống lại phải chết đi lần nữa? Sẽ không bi thảm như vậy chứ?

Trầm Dực Phong thấy vợ đột nhiên nổi giận, ông á khẩu không trả lời được. Bất đắc dĩ phải quay lưng đi.

Lưu Ngọc Phân ngồi trở lại bên giường, ngón tay mềm mại nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt Tân Hân, vuốt lên đầu lông mày đang nhíu chặt của con gái.

Tân Hân cảm thấy giống như có một dòng nước ấm áp từ trái tim chảy ra, cả người tựa như cảm nhận được một loại kêu gọi không kháng cự lại được, đôi mắt cô cứ như vậy không tự chủ được mở ra.

Lưu Ngọc Phân nước mắt đầm đìa, trên gương mặt bà là sự kinh ngạc, sau khi lặng đi vài giây, vẻ mặt bà biến thành mừng như điên, miệng hô to: “Bác sĩ, bác sĩ, con gái của tôi tỉnh rồi, con gái của tôi tỉnh lại rồi”. Bà đứng dậy chạy nhanh ra ngoài.

Vào mấy thời điểm này thì đàn ông có vẻ bình tĩnh hơn, Trầm Dực Phong đi tới trước giường bệnh, ấn nút gọi, cũng không quan tâm vợ chạy đi đâu, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào con gái vừa mới tỉnh lại, vẻ mặt ân cần hỏi: “Có còn chỗ nào không thoải mái không?”

Trí nhớ của Tân Hân rất tốt, nhớ đến câu nói vừa rồi của Lưu Ngọc Phân: “Các người muốn gϊếŧ chết con bé phải không?” Đã khắc sâu vào trong đầu của cô nên đối với sự quan tâm của Trầm Dực Phong không có chút cảm động nào, chỉ mở to đôi mắt đen láy sáng ngời của mình nhìn chằm chằm Trầm Dực Phong.

Trầm Dực Phong cứng đờ người, vẫn duy trì tư thế khom lưng, ánh mắt chăm chú nhìn con gái nằm trên giường bệnh. Thời gian giống như dừng lại ở giờ phút này, không dễ gì phát hiện vẻ cương nghị trên mặt của ông ẩn chưa một chút đau thương.

Lưu Ngọc Phân nhanh chóng dẫn bác sĩ vào phòng bệnh, Trầm Dực Phong trước giường bị đẩy ra salon bên cạnh, ông thuận thế ngồi xuống, ngã lưng dựa ra sau, ánh mắt vô lực nhìn thẳng lên trần nhà màu trắng. Chẳng lẽ ông thật sự sai lầm rồi sao? Vốn dĩ ông đã khó gần gũi với con gái được, xảy ra chuyện này chắc nó còn hận ông hơn.

Bác sĩ kiểm tra thân thể Tân Hân cặn kẽ một lần, cẩn thận hỏi cảm giác của Tân Hân sau khi tỉnh lại. Lưu Ngọc Phân vẫn lo lắng đứng bên cạnh nhìn bác sĩ kiểm tra, định tiến lên xem lại sợ quấy rầy, rơi vào trạng thái rối rắm.

“Thế nào rồi, con gái của tôi không sao phải không?” Sau khi bác sĩ kiểm tra xong, Lưu Ngọc Phân rút cục không nhịn được hỏi.

“Ừ, không có chuyện gì rồi, nghỉ ngơi thêm ngày nữa là có thể xuất viện”.

“Cám ơn bác sĩ”.

Tiếng đóng cửa vang lên, gian phòng quay về sự yên lặng, giống như sự tuyệt vọng của một hồ nước tĩnh lặng.

Tân Hân không nói lời nào, bởi vì cô không biết bây giờ mình là ai, cũng không biết phải nói gì. Đôi mắt cô mở to ra nhìn, không hề dè dặt đánh giá Thẩm Dực Phong và Lưu Ngọc Phân ở trước mắt.

Lưu Ngọc Phân không nói câu nào, bà sợ nhất là khi mở miệng lại khiến cho con gái nhớ tới việc bị bắt kết hôn, nên dứt khoát lựa chọn im lặng, đặc biệt dưới ánh mắt nóng bỏng của con gái làm cho bà cảm thấy áy náy, không nhịn được mà bật khóc.

Cuối cùng là Thẩm Dực Phong, ông quanh năm đi công tác rất ít khi ở nhà, vốn chẳng nói chuyện nhiều với con, hơn nữa vừa rồi nhìn ánh mắt sắc bén của Thẩm Ngôn, giống như con dao cắt từng miếng thịt trên người ông, càng làm cho ông không biết nên mở miệng như thế nào.

Không khí im lặng, trong phòng đột nhiên truyền đến một tràn tiếng kêu “Ọt...ọt..”, bụng Tân Hân không vui kêu lên. Tân Hân xấu hổ cúi đầu, nhịn không được nuốt nước miếng. Hai tay nhẹ nhàng đặt trên bụng. Cô không dám ngẩng đầu nhìn Lưu Ngọc Phân.

“Đợi một chút, mẹ đi mua cháo cho con.” Lưu Ngọc Phân lau nước mắt, nở nụ cười, ra vẻ muốn đứng dậy.

“Em ở với con đi, để anh đi mua.” Lúc Thẩm Dực Phong ra vẻ nghiêm túc luôn mang theo một sự uy nghiêm không thể kháng cự, ngữ khí đầy khí phách, ông không đợi hai người đồng ý đã đi thẳng cửa ra ngoài.

Đầu tiên Tân Hân cẩn thận quan sát đánh giá Lưu Ngọc Phân. Thứ nhất, cô cảm thấy người phụ nữ này rất có khí chất. Khuôn mặt xinh đẹp, mái tóc dài đen nhánh lại xoăn, mặc một chiếc váy liền, màu đen vừa người tôn lên vóc dáng vô cùng thon thả, duyên dáng. Khi nói chuyện, lại toát lên một sự dịu dàng và mềm mại, trên mặt trắng trẻo nở một nụ cười, mà nụ cười này lại mang theo một hương vị xót xa.

Đại não Tân Hân nhanh chóng hoạt động, xem ra theo tình hình vừa rồi, người phụ nữ này hẳn là rất yêu con gái của mình. Bằng không bà sẽ không lớn tiếng với chồng của mình như vậy. Vì đề phòng phạm sai lầm, cô vẫn run rẩy gọi một tiếng “Mẹ”.

Nghe vậy, cơ thể Lưu Ngọc Phân nghiêng về phía trước, kích động ôm con gái vào trong lòng. Nước mắt giống như dòng nước, mãnh liệt tuôn trào. “Ngôn Ngôn, con doạ chết mẹ rồi, con doạ chết mẹ rồi, con có biết hay không, nếu chậm thêm một chút nữa, con sẽ...”

Câu nói tiếp theo toàn bộ bị nhấn chìm trong tiếng khóc nghẹn ngào của Lưu Ngọc Phân. Nhìn ánh mắt đau thương của người phụ nữ này, Tân Hân không khỏi nhớ đến bản thân trước khi chết, khuôn mặt của mẹ cô cũng cực kì bi thương, đôi tay cô bất giác ôm chặt người phụ nữ trước mặt, giống như muốn gộp lại hết yêu thương đối với ba mẹ mình ở đời trước toàn bộ trút ra hết.

Nếu đời trước cô không thể hiếu thảo với ba mẹ, vậy thì đời này cô sẽ bù đắp. Coi như là cô báo đáp lại chủ nhân của thân thể này. Đời này cô nhất định phải sống tốt, yêu quý thân thể của mình, sống đến một trăm tuổi.

Tiếng khóc dần dần trở lại yên tĩnh, Lưu Ngọc Phân buông Tân Hân ra, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khoé mắt của cô, “Ngôn Ngôn, con không được làm chuyện khờ dại nữa, lần này mẹ nhất định sẽ giúp con.” Trong ánh mắt bà lộ ra một sự kiên định không thể lay động.

Tân Hân không khỏi trừng mắt, nghiêm trọng như vậy sao?

Khi Thẩm Dực Phong trở về, bên cạnh còn có thêm một người.

Làn da người thanh niên màu lúa mì, tóc ngắn đầu húi cua, mày kiếm đen đặc, mắt to có thần, mũi thẳng tắp, thân thể cường tráng, cả người thoạt nhìn thành thục, chững chạc, đặc biệt một thân quân trang còn chưa kịp thay, với chiều cao 1m8 càng làm hắn nổi bật giống như một người mẫu. Ở hắn, toát lên vẻ uy nghiêm của một quân nhân.

Đúng vậy, chính là uy nghiêm, đây cũng là ấn tượng đầu tiên của Tân Hân đối với Mục Tử Dương.

Mục Tử Dương đi nhanh về phía trước, không đầu không đuôi nói ra một câu: “Nghe nói em bị bệnh, tôi qua đây thăm.”

Hắn vốn không phải là người nói nhiều, từ trước đến nay đều nói xúc tích ngắn gọn. Thẩm lão gia gọi điện đến cho hắn bàn luận một chút về việc kết hôn cùng Thẩm Ngôn, khi gặp Thẩm Dực Phong hắn mới biết là Thẩm Ngôn bị bệnh.

Tân Hân có chút chột dạ dời tầm mắt của mình, chớp mắt, lo lắng không nói một câu hoàn chỉnh “Cám ơn!” Giọng nói ôn hòa, rất nhẹ, giống như lông chim nhẹ nhàng bay trong không trung.

Ánh mắt Mục Tử Dương thâm thuý nhìn vẻ mặt tái nhợt của Tân Hân. Lần đầu gặp gỡ cũng là chuyện của mười mấy năm trước. Khi đó cô mới năm tuổi, mà hắn mười lăm tuổi, lúc đó tính tình cô bướng bỉnh, dỗ cả buổi trời muốn cô gọi một tiếng anh trai mà cô dứt khoác không chịu, hai cánh tay múp míp gắt gao chống nạnh, miệng cong lên, vẻ mặt giận dữ : "Dựa vào cái gì mà em phải gọi anh là anh trai, hơn nữa em không quen biết anh."

Tuy nói hắn đối với hôn nhân không có khái niệm gì đặc biệt, chẳng qua trong những năm tháng tuổi trẻ, cùng nhóm chiến hữu bàn luận về bạn gái của mình sau này như thế nào, hắn cũng không nhịn được mà tưởng tượng một chút dáng dấp của người vợ tương lai ra sao.

Mọi người đều nói con gái mười tám tuổi sẽ thay đổi, trước kia là một cô bé đáng yêu đầy khí phách, bây giờ trưởng thành cũng không biết dáng dấp như thế nào rồi.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tân Hân, trong đầu Mục Tử Dương hiện lên một từ: "Tây Thi bệnh”.

Trong tiềm thức, người phải vào bệnh biện luôn là người có sức khỏe không tốt, cơ thể suy nhược, huống chi Tân Hân lúc này quả thật là bị "Bệnh".

Mà Tây Thi, không còn nghi ngờ gì chính là để chỉ diện mạo. Thẩm Ngôn kế thừa gen tốt của Lưu Ngọc Phân, trưởng thành càng xinh đẹp. Làn da trắng như sữa, đôi mắt to, đen láy, sinh động giống như ánh sao trong đêm tối. Cái mũi cao cao , cái miệng nhỏ nhắn hơi nhếch lên, đường nét xinh xắn, cả người thoạt nhìn thì giống như búp bê sứ, tươi tắn và thuần khiết, mang đến cho người nhìn cảm giác đẹp đẽ đến chói mắt.

“Chuyện kết hôn em không cần quan tâm, anh sẽ bàn bạc với người lớn.” Mục Tử Dương giống như bình thường, đều tự ý quyết định theo ý muốn của mình, một chút cũng không có nghĩ đến người kia có đồng ý kết hôn với mình không.

Theo cách nhìn của Tân Hân, hắn không hề kháng cự cuộc hôn nhân này. Đương nhiên, trước giờ hắn cũng chưa từng kháng cự với hôn nhân, chỉ là ôm một loại thái độ "không sao cả" mà thôi. Chẳng qua lúc vừa vào cửa nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của Thẩm Ngôn, hắn khá hoảng hốt. Cho tới bây giờ, hắn chưa từng nghĩ tới cô bé khí phách năm đó, khi lớn lên lại xinh đẹp như vậy. Quả nhiên là con gái mười tám sẽ thay đổi.

Tân Hân trừng đôi mắt to đen láy, miệng khẽ nhếch lên, vẻ mặt hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mắt. Kết hôn cái gì, vì sao lại phải kết hôn. Nghe anh ta nói thì hôn sự này đã được xác định rồi, nhưng mà cô còn chưa phát biểu ý kiến mà? Càng bi thảm hơn là đầu đuôi hôn sự này cái gì cô cũng không biết, thì biết phát biểu ý kiến như thế nào đây?