Chờ Lý Hà dẫn theo Thẩm Hạo chạy tới nơi, Thẩm Thanh đã ăn cơm xong rồi.
Lý Hà khó thở dùng sức đập cửa.
"Thẩm Thanh! Mày lăn ra đây cho tao."
Thẩm Thanh ở trong nhà nghe thấy tiếng gọi, chân mày cau lại.
Nguyễn Ca bước nhanh đi đến trước mặt Thẩm Thanh, "Chị Thanh...... Làm sao bây giờ? Bằng không, em ra ngoài đối chất với bọn họ. Chị ở trong nhà chờ em."
Thẩm Thanh lắc đầu, "Đừng lo lắng. Dù sao, đây cũng là chuyện nhà chị. Chị có thể xử lý được."
"Được...... Vậy, chị cẩn thận chút. Nếu một người không trị được thì em sẽ đi gọi người hỗ trợ." Nguyễn Ca lo lắng nói.
"Yên tâm đi."
Thẩm Thanh vừa nói vừa mở cửa sân ra.
Lý Hà ở cửa, tức giận xoa eo. Thẩm Hạo lau nước mắt, trốn ở phía sau Lý Hà.
"Thẩm Thanh, có phải mày bắt nạt Thẩm Hạo hay không?" Lý Hà hỏi thẳng.
Thẩm Thanh nhàn nhạt nói: "Bắt nạt? Cái gì gọi là bắt nạt?"
Lý Hà tức giận không nhẹ, "Em trai mày cũng khóc thành như vậy! Mày còn nói không phải mày bắt nạt?"
Thẩm Thanh bật cười, "Thứ nhất, tôi đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Thẩm. Thẩm Hạo cùng lắm chỉ coi là người cùng thôn, không phải em trai tôi.
Thứ hai, tôi cũng không bắt nạt cậu ta. Là cậu ta thèm ăn, muốn cướp đồ ăn của nhà tôi. Cho nên, tôi mới đuổi cậu ta ra ngoài.
Có gì sai? Trắng trợn, táo bạo cướp đồ như vậy. Đây chính là cướp bóc."
Lý Hà nghe xong lời này thì tức không chịu được.
Đoạn tuyệt quan hệ là bà ta nói. Nhưng, không ngờ tới Thẩm Thanh tích cực như thế......
"Mày! Thẩm Thanh, hiện tại mày thật có tiền đồ!"
Thẩm Thanh cười lạnh, "Không dám. Là tôi không trèo cao nổi nhà họ Thẩm."
Thẩm Hạo nhỏ giọng mắng ở sau lưng: "Chị là đồ phụ nữ hư hỏng!"
"Nhìn xem con trai tốt bà nuôi kìa...... Loại người này sao có thể là em trai tôi? Về sau, phiền toái bà phải trông Thẩm Hạo thật chặt. Đừng để cậu ta chạy tới nhà tôi nữa." Thẩm Thanh lạnh giọng nói.
Sắc mặt Lý Hà xanh mét, nghiến chặt răng không nói nên lời
Lúc này, Thẩm Dao đứng ở một bên xem náo nhiệt cũng đứng dậy.
"Mẹ, chúng ta vẫn là trở về nhà đi. Chị cả trước kia đã sớm chết. Trước mắt chúng ta, chỉ là một người ngoài ích kỷ mà thôi." Thẩm Dao kéo cánh tay Lý Hà, chuẩn bị trở về.
Lúc này, Thẩm Thanh hừ lạnh một tiếng, "Thẩm Thanh trước kia ngu xuẩn trả giá quả thật đã chết. Nếu trong lòng các người đã hiểu rõ thì không cần tiếp tục đến quấy rầy tôi."
Thẩm Dao xoay người liếc mắt nhìn Thẩm Thanh một cái, nghiến răng, "Mẹ, chúng ta trở về đi, tiếp tục ở chỗ này cũng mất công. Chỉ sợ lại làm cho người ta chê cười."
Lý Hà hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Thanh một cái, "Nó đã sớm trở thành điều bị chê cười của nhà họ Thẩm chúng ta!"
Lời nói độc ác như kim không ngừng đâm vào Thẩm Thanh.
Mặc dù, đã chuẩn bị tâm lý thật tốt từ trước. Nhưng, khi thấy từng người thân đều lạnh nhạt như vậy vẫn khó chịu không nói nên lời.
Cô im lặng nhìn Thẩm Dao, đột nhiên bật cười, "Nói rất đúng...... Quả thật, tôi là người bị chê cười. Nhưng, người nào đó vẫn nên quản tốt bản thân, miễn cho trở thành người thứ hai của nhà họ Thẩm bị chê cười."
Trong lòng Thẩm Dao lộp bộp, ánh mắt trở nên hoảng loạn.
Cô ta sợ Thẩm Thanh nói chuyện lần trước bắt gặp cô ta......
Nếu bị Lý Hà biết chuyện của cô ta và Cố Phi. Vậy thì cô ta nhất định phải chết.
Cô ta hoảng sợ, nói: "Mẹ, chúng ta đi nhanh đi. Đừng ngây người ở đây nữa."
Lúc này, Lý Hà mới hùng hổ nắm tay Thẩm Hạo rời đi.
Thẩm Thanh xoay người đóng cửa lại. Cả người cảm giác như bị rút cạn linh hồn.
Nguyễn Ca chạy chậm tới đây, đỡ Thẩm Thanh, "Chị Thanh, chị làm sao vậy?"
Thẩm Thanh chống người, lắc đầu, "Không có chuyện gì."
Chỉ là vừa rồi cãi nhau với người nhà họ Thẩm, hao hết sức lực, trái tim cũng mệt mỏi.
Nguyễn Ca nhìn Thẩm Thanh, vô cùng đau lòng.
Cô ấy đỡ Thẩm Thanh vào trong phòng, "Chị Thanh, chị nằm nghỉ ngơi một lát đi. Để em thu dọn chén đĩa cho."
Hiện tại, cả thể xác và tinh thần Thẩm Thanh đều mệt mỏi, cũng không tranh cãi với Nguyễn Ca.
Cô nằm ở trong buồng, nhắm mắt lại rồi vào trong không gian.
Chỉ sau khi ở trong không gian mới làm cô có cảm giác yên tâm.
Nghe tiếng nước suối chảy, mùi thơm của trái cây. Tâm tình cũng trở nên bình yên một chút.
Nghỉ ngơi trong chốc lát.
Sức lực của cô cũng khôi phục được một chút.
Thẩm Thanh đi vào bên trong nhà gỗ nhỏ, kéo danh sách vật phẩm mua sắm xuống cuối cùng.
Nhìn vật phẩm trong cửa hàng đã được đổi mới.
Danh sách vật phẩm giảm giá đổi mới tổng cộng có bốn mục.
Trong đó, ba mục đều là đồ ăn. Bản thân cô mua để tự ăn một lần còn được, nếu mang đi bán thì có chút không tiện.
Cuối cùng hình như là dầu gội, giá sau giảm là một đồng một lọ.
Thẩm Thanh mua tạm hai lọ trước.
Dầu gội đóng gói bên ngoài màu tối, ấn vòi bơm vô cùng tiện lợi.
Thơm hơn dầu gội ở thời đại này rất nhiều.
Thẩm Thanh mang hai lọ dầu gội về hiện thực.
Giờ phút này, Nguyễn Ca cũng thu dọn phòng bếp xong rồi.
"Chị, sao chị lại ra ngoài rồi? Chị nghỉ ngơi thêm một lát đi." Nguyễn Ca quan tâm nói.
Thẩm Thanh khẽ mỉm cười, "Không sao. Vừa rồi chỉ bị tức giận đến phát điên thôi. Hiện tại, chị đã tốt hơn rồi."
Sau đó, Thẩm Thanh lấy một lọ dầu gội từ phía sau ra, đưa cho Nguyễn Ca.
"Này, cái này cho em."
Nguyễn Ca nhìn chai dầu gội, nhìn trái nhìn phải cũng không biết đây là thứ gì.
"Dầu gội. Ấn nhẹ một cái, sau đó dùng để gội đầu."
Thẩm Thanh làm mẫu một lần.
Nguyễn Ca khϊếp sợ nhìn đồ vật trên tay, "Thì ra là cao gội đầu? Lần đầu tiên, em nhìn thấy cao gội đầu như vậy...... Khẳng định rất đắt...... Em không thể nhận được."
"Cầm đi. Chỗ chị vẫn còn một lọ."
Nguyễn Ca có chút ngượng ngùng, "Chị Thanh. Cái này mua hết bao nhiêu tiền, em trả cho chị. Em không thể luôn lấy không đồ vật của chị được."
Thẩm Thanh xua tay, "Không cần. Nếu em thật sự băn khoăn thì một thời gian nữa đến giúp chị làm việc."
Hiện tại, Thẩm Thanh đã tiết kiệm được mấy chục đồng. Chờ lần này sau khi cô bán dầu gội đầu đi, cô sẽ đủ tiền tiết kiệm để sửa nhà.
Việc sửa nhà cũng cần người làm việc. Đến lúc đó, Nguyễn Ca lại có thể đến hỗ trợ.
Nguyễn Ca cũng đáp ứng vô cùng dứt khoát.
Chò dù không có bình dầu gọi này, cô ấy cũng sẽ tới giúp Thẩm Thanh làm việc.
Hai người lại nói chuyện phiếm thêm một lúc, Nguyễn Ca mới rời đi.
Thẩm Thanh trở lại trong phòng, lại vào trong không gian lần nữa
Lần này, cô vẫn mua 50 chai dầu gội đầu như cũ. Cái gọi là vật hiếm mới càng quý. Thứ này càng ít, càng có thể bán được giá cao.
Về phần dầu gội có thể bán được bao nhiêu tiền, còn phải đợi Lục Thiếu Minh xem qua rồi mới nói.
Ngày hôm sau.
Thẩm Thanh dậy từ sớm, cõng theo bao dầu gội đi về hướng huyện thành.
Trọng lượng dầu gội không nhẹ. Cho dù, sức lực Thẩm Thanh không nhỏ thì khi tới huyện thành cũng vẫn có chút mồ hôi.
Chờ sau này tích đủ tiền, cô nhất định phải tự mua cho mình một chiếc xe đạp.
Trời còn chưa sáng.
Thẩm Thanh vẫn ngồi xổm ở góc trước kia.
Không tới một lát đã có người tới hỏi cô.
Người tới không phải Lục Thiếu Minh, Thẩm Thanh cũng không bán.
Mặc dù đều là làm ăn buôn bán. Nhưng, không hiểu sao Thẩm Thanh càng tín nhiệm Lục Thiếu Minh hơn một chút.
Lại đợi thêm một lát, một bóng người ngồi xổm xuống bên cạnh.
"Đã nhiều ngày không gặp cô. Tôi còn tưởng rằng cô sẽ không tới nữa."
Thẩm Thanh nghe tiếng cười, "Sao có thể? Chỉ là đồ tốt thì càng phải tốn nhiều thời gian để tìm."
Lục Thiếu Minh gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
"Lần trước, bật lửa cô mang đến rất dễ bán. Đặc biệt sau khi đến tay, gần như không đến hai ngày đã bán hết rồi. Nhờ phúc của cô, tôi cũng coi như kiếm lời được một khoản."
Sau đó, Lục Thiếu Minh lại lấy một ít tiền ra, "Bật lửa bán được giá rất cao. Chút tiền này coi như là hoa hồng chia cho cô."