"Ừm......Chiếc khăn lụa này quả thật không tồi...... Nhưng tôi cảm thấy phía trên thêu hoa hải đường cũng không phải đặc biệt......" Triệu Lâm ấp úng tím cớ.
Người bán hàng bên cạnh cũng gặp nhiều trường hợp như thế này rồi. Sắc vừa đang rất tốt, đột nhiên trầm xuống.
"Không mua phải không? Không mua tôi sẽ cất đi."
Thẩm Thanh cao giọng nói: "Không thể nào? Tôi thấy vừa rồi cô rất thích mà? Sao lại từ bỏ rồi?"
Triệu Lâm cắn môi, cười gượng hai tiếng, lại nhìn về phía Vương Nam Hải xin giúp đỡ, "Anh Nam Hải, anh cảm thấy thế nào?"
Giọng nói của nàng rất kiều mi, chỉ còn thiếu viết ba chữ "mua cho em" ở trên mặt.
Vương Nam Hải lại không ngốc.
Đối mặt với Triệu Lâm ám chỉ rất rõ ràng.
Nhưng anh ta lại không phải người coi tiền như rác.
Hiện tại, chuyện của anh ta và Triệu Lâm bát tự còn chưa có một vạch. Cũng chỉ là được người khác giới thiệu gặp mặt vài lần mà thôi.
Anh ta còn chưa hào phóng đến mức độ này.
"Tự em quyết định đi. Anh là một đại nam nhân, không hiểu những thứ này lắm." Dứt lời, Vương Nam Hải cũng tự nhiên dịch người sang một bên.
"Đồng chí, rốt cuộc cô có mua hay không? Không mua thì để tôi cất đi." Người bán hàng cũng không còn chút kiên nhẫn nào.
Tay Triệu Lâm siết chặt khăn lụa, trên mặt cực kỳ khó coi.
Xem náo nhiệt đã đủ rồi. Thẩm Thanh cũng không dự định ở đây lâu.
Cô lấy chiếc khăn lụa màu xanh nhạt từ trên quầy xuống, lại lấy tám đồng tiền đưa tới trên tay người bán hàng.
"Nếu bọn họ không mua, thì tôi sẽ không đợi nữa. Đây là tám đồng tiền, tôi sẽ cầm khăn lụa đi."
Mấy người nhìn Thẩm Thanh hào phóng như vậy, tròng mắt cũng sắp rơi xuống mặt đất.
Thẩm Thanh cất khăn lụa xong. Khi đi ngang qua hai người, khinh thường mà nhếch khóe miệng, không nói gì.
Này không nói lời nào lực sát thương lớn hơn nữa.
Sắc mặt Triệu Lâm lập tức đông cứng lại.
Cô ta là một thành phần trí thức mà còn không bằng một phụ nữ ở nông thôn?
Hơn nữa, còn là vợ trước của Vương Nam Hải!
Bị so sánh với Thẩm Thanh, trong lòng cô ta không thể cân bằng được?
Triệu Lâm cắn chặt răng, "Ai nói tôi không mua! Bọc chiếc khăn lụa này vào giúp tôi. Không phải chỉ có tám đồng tiền sao? Ai mà chẳng có."
Người bán hàng yên lặng trợn trắng mắt, bọc khăn lụa cẩn thận rồi đưa cho Triệu Lâm.
Rời khỏi cửa hàng.
Trong lòng Vương Nam Hải còn vẫn luôn nghĩ tới chuyện vừa rồi Thẩm Thanh hào phóng trả tiền.
Lần trước, anh ta đã từng lặng lẽ hỏi Lưu Kim Mỹ. Xác định quả thật Thẩm Thanh chưa từng lấy một phân một hào từ nhà họ Vương.
Cho nên, Vương Nam Hải càng không thể hiểu được. Vì sao, Thẩm Thanh lại bỏ được như vậy.
Chẳng lẽ, chỉ vì muốn khiến cho anh ta chú ý? Không muốn so sánh Triệu Lâm với cô ta?
Triệu Lâm sóng vai đi ở bên cạnh anh ta. Trong lòng cảm thấy vô cùng nghẹn khuất.
Một cái khăn lụa tốn hết một tháng tiền cơm của cô ta. Những ngày kế tiếp, cô ta phải sống như thế nào?
Vốn dĩ, cô ta dự định bám lấy Vương Nam Hải để sau này được sống những ngày tốt đẹp. Ai biết Vương Nam Hải này lại là một người đàn ông keo kiệt như vậy.
Sắc mặt cô ta xanh mét, lạnh mặt trả lời Vương Nam Hải.
Vương Nam Hải rất nhanh đã ý thức được cảm xúc của Triệu Lâm không đúng. Anh ta nở một nụ cười tươi, hỏi: "Như thế nào? Không vui?"
Triệu Lâm trả lời, "Em nào dám?"
"Em không cần tức giận. Thẩm Thanh kia chỉ là một thôn phụ. Cô ta mua chiếc khăn lụa tốt như vậy thì có lợi ích gì? Căn bản không thể so sánh với em."
Sắc mặt Triệu Lâm giãn ra một chút.
Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Trước hết cứ nghĩ biện pháp gả vào nhà họ Vương đã. Chờ khi, cô ta làm người làm chủ trong nhà sẽ nắm chặt tiền ở trong tay mình.
Hiện tại, không cần phải xé rách mặt với anh ta.
Triệu Lâm tự thuyết phục bản thân. Sau đó, mềm giọng nói: "Không phải em nhất định phải tức giận với cô ta. Chỉ là anh nhìn xem, thái độ của cô ta với anh rất ác liệt. Cho nên, trong lòng em mới có thể không vui."
"Thôn phụ thì chỉ được như vậy, không có văn hóa, không có tố chất."
Triệu Lâm che miệng khẽ cười, "Anh Nam Hải ca nói đúng. Một thôn phụ như vậy sao có thể xứng đôi với anh được? Nếu là em, tuyệt đối sẽ không để anh chịu ủy khuất, càng không làm ra chuyện không biết liêm sỉ như vậy."
Vương Nam Hải nghe xong lời này, vừa lòng gật đầu.
Triệu Lâm này tuy rằng có chút phô trương, lãng phí. Nhưng cũng may là người hiểu chuyện, vừa có văn hóa lại thời thượng.
Diện mạo cũng tương tự cô ta vài phần......
"Vẫn là em hiểu chuyện." Vương Nam Hải mỉm khen nói.
Triệu Lâm nghe xong lời này, trên mặt cũng nở nụ cười tươi như hoa, "Anh Nam Hải, hiện tại bác gái tuổi lớn. Nếu trong nhà không có người phụ nữ lo liệu cũng không được? Khi nào thì anh dẫn em trở về nhà một chuyến? Em cũng có thể gặp bác gái."
Vương Nam Hải suy nghĩ một lúc, "Chờ Tết Trung Thu đi. Chỉ là không biết em có thể ở cùng một chỗ với người nhà anh hay không."
Triệu Lâm vội vàng bảo đảm nói: "Anh yên tâm đi. Em không giống Thẩm Thanh kia. Trăm điều thiện lấy hiếu làm đầu. Đạo lý này em hiểu. Đến lúc đó, em nhất định sẽ biểu hiện thật tốt trước mặt bác gái, cố gắng để lại ấn tượng tốt cho bác ấy."
Bất quá cũng chỉ là một bà lão ở nông thôn thôi, có gì mà khó đối phó?
Chỉ cần hơi biểu hiện hiền huệ một chút, cho đủ chỗ tốt. Còn sợ bà ta không thích mình sao?
Vương Nam Hải vô cùng hài lòng với câu trả lời của Triệu Lâm, "Vậy thì đến lúc đó thì xem biểu hiện của em."
......
Rời khỏi huyện thành, Thẩm Thanh về đến thôn Đông Bá đã là chạng vạng.
Khi đi qua ruộng tiểu mạch, Thẩm Thanh nhìn thấy một người thanh niên vẻ mặt hoang moang, rối loạn chạy qua bên cạnh cô.
Thẩm Thanh không nghĩ nhiều.
Có lẽ là con của một đại đội nào khác.
Lại đi về phía trước mấy chục mét, phát hiện Thẩm Dao đang lưu luyến không rời nhìn theo phương hướng người thanh niên kia rời đi.
Thẩm Thanh nhìn thấy trên mặt Thẩm Dao đỏ ửng và chỗ cổ áo hỗn loạn. Trong lòng cảm thấy một tia khác thường.
Chỉ là cô đã không phải con gái nhà họ Thẩm. Chuyện của nhà Thẩm cũng không phải do cô quản.
Hơn nữa, những chuyện Thẩm Dao đã làm ở kiếp trước, nói những lời làm cho cô không thể nào tha thứ được. Hiện tại, nó đã không còn nhỏ, cũng nên phụ trách những việc mà bản thân mình đã làm.
Cũng không biết nếu bị người nhà họ Thẩm biết thì sẽ như thế nào.
Thẩm Dao vẫn đang còn dư vị cảm giác lên trời xuống đất vừa rồi. Lúc đột nhiên nhìn thấy Thẩm Thanh cũng luống cuống một chút.
Cô ta không ngờ sẽ gặp người ở nơi này, càng không ngờ tới Thẩm Thanh sẽ xuất hiện ở chỗ này.
Cô ta vốn tưởng rằng Thẩm Thanh sẽ hỏi cái gì đó. Không nghĩ tới, chị ta căn bản không để ý đến cô ta, đi thẳng qua bên người cô ta.
Hai chân Thẩm Dao có chút nhũn ra, không biết là bị dọa hay là vì nguyên nhân khác.
Sau khi Thẩm Thanh đi xa, cô ta ngồi bệt ở trên mặt đất.
Không có việc gì......
Thẩm Thanh vừa rồi nhất định không nhìn thấy cái gì.....
Nếu chị ta thật sự thấy được, sẽ không bình tĩnh như vậy.
Thẩm Dao không ngừng tự an ủi bản thân.
Chỉ là lúc này, cô ta cho Cố Phi một chút ngon ngọt ở đây. Con mọt sách giống như Cố Phi khẳng định sẽ say mê cô ta.
Chờ cô ta vào được cửa nhà họ Cố, sẽ không bao giờ phải suy nghĩ nhiều như vậy nữa.
......
Thẩm Thanh về đến nhà, sau khi cất chiếc khăn lụa xong thì tiến vào không gian.
40 đồng chính là một khoản tài phú xa xỉ.
Nếu bị người có tâm thương nhớ, vậy thì sẽ phiền toái.
Cô cất hết số tiền này vào bên trong nhà gỗ nhỏ, sau đó lại đi ra ngoài đồng ruộng.
Hạt giống trong đồng ruộng đã trưởng thành thành hạt mầm nhỏ. Thẩm Thanh múc nước tưới vào trong đồng ruộng rời trở lại vào trong hiện thực.
Cô khiêng cái cuốc vào sau phòng, thời tiết đã dần dần chuyển sang lạnh.
Cô cuốc hết đất một lần rồi rải một ít hạt giống củ cải.
Chờ đến sau này củ cải được thu hoạch thì có thể làm thành củ cải muối chua.