"Đúng rồi, Chị a Thanh. Đây là cải trắng lần trước chị đưa tới, em ướp thành rau ngâm. Trước đó, chị từng nói ăn ngon, cho nên em làm nhiều một chút. Chị để ở một góc thông gió, râm mát thì có thể để rất lâu." Nguyễn Ca chạy chậm ra khỏi cửa phòng mang rau ngâm tới, ước chừng làm hai vại.
"Nhiều như vậy? Sao em không để lại cho chính mình một ít?" Thẩm Thanh ngửi ngửi, thật sự rất thơm, đặc biệt ăn với cơm.
Nguyễn Ca ngọt ngào cười, nói: "Em đã để lại. Lần trước chị cho em cải trắng, em ăn một ít, còn thừa toàn bộ làm thành rau ngâm."
Thẩm Thanh nhìn cô gái trước mắt, trong lòng cũng vui mừng.
"Em tới đây sớm như vậy, còn chưa ăn cơm trưa đi?"
"Còn chưa ăn, lát nữa em trở về làm, hôm nay ăn bánh canh."
"Ăn bánh canh cái gì, ở lại ăn cơm trưa đi. Buổi sáng bị dọa sợ hãi, chị phải ăn tốt một chút."
Thẩm Thanh nghĩ nghĩ, còn nói thêm: "Nhà em còn có gia vị gì hay không?"
Nguyễn Ca gật gật đầu, "Còn có chút muối."
"Đi lấy một chút cho chị, trưa nay ở lại ăn cơm trưa."
"Được." Nguyễn Ca vui mừng gật gật đầu, chạy chậm trở về nhà.
Nhìn Nguyễn Ca ra cửa, Thẩm Thanh trở lại trong phòng khóa kỹ cửa, sau đó vào không gian.
Kỳ thật cô cũng không thiếu gia vị gì. Chỉ là muốn Nguyễn Ca tạm thời rời đi một lúc, để tiện cho mình vào không gian lấy đồ vật.
Vào không gian, Thẩm Thanh hái trái cây trên cây xuống, lại thu hoạch đồ ăn trong ruộng một lần, ngay cả trứng gà cũng lấy vài quà.
"Hôm nay thế mà lại đẻ nhiều trứng như vậy?"
Thẩm Thanh nhìn trứng ở bên trong ổ gà có chút khϊếp sợ.
Gà ăn phải chất kí©h thí©ɧ sao?
Cô để lại bốn năm quả trứng gà cùng mốt ít quả hanh, rau dưa. Còn lại bán toàn bộ cho hệ thống.
Được 10 đồng tiền.
Sau đó lại mua một ít thịt heo và một số nguyên liệu nấu ăn khác.
Sử dụng hệ thống giao dịch lâu như vậy, coi như cũng đã nhìn ra.
Giá cả trong hệ thống cũng không phải hoàn toàn giống mới giá cả thực tế thời đại này. Giá cả mua bán một số đồ vật có chút rẻ hơn so với hiện thực, có vài thứ lại đắt hơn.
Sau khi mua đủ đồ vật, Thẩm Thanh về hiện thực.
Qua vài phút, Nguyễn Ca cũng đã trở lại.
"Chị a Thanh, vừa rồi chị mới bị dọa sợ rồi, để em nấu cơm cho." Nguyễn Ca không chỉ tới người không, trên tay còn xách một túi gạo nhỏ, hai quả trứng gà với mấy củ khoai tây.
"Em đang làm gì đấy?"
Nguyễn Ca ngượng ngùng cười cười, "Em không thể ăn không đồ của chị được. Em ăn phần của chị, vậy chị sẽ không còn đủ nữa."
Thẩm Thanh bất đắc dĩ cười cười.
Thời đại này, mỗi người đều phải làm việc kiếm công điểm, mỗi năm sẽ phân phát lương thực dựa theo đầu người.
Đầu năm còn có chút đồ ăn, giờ cũng đá tháng 9, lương thực một số nhà cũng không còn nhiều lắm.
"Không cần, em mau cất đồ ăn của em đi. Chút lương thực này chị vẫn còn bỏ được, em không cần lo lắng."
"Chị a Thanh, em thật không thể ăn không trả tiền cơm của chị. Em và chị đều giống nhau, đều là phụ nữ sống dựa vào chính mình. Em hiểu rất rõ không có lương thực khổ như thế nào." Nguyễn Ca chân thành nói.
Thẩm Thanh cười cười, bất đắc dĩ tiếp nhận lương thực của cô ấy. Đây cũng là vì muốn cô ấy an tâm.
"Được rồi, tinh thần chị cũng đã tốt hơn rồi. Chúng ta cùng nhau nấu cơm, em cũng nếm thử tay nghề của chị."
Thẩm Thanh vừa nói vừa đi vào phòng bếp.
"Được!"
Nguyễn Ca cũng không tiếp tục tranh giành nữa, ôm một bó củi ở phòng chứa cửi ở sân phía đông về chuẩn bị nhóm lửa.
"Chị a Thanh...... Trưa nay chúng ta ăn thịt sao? Có thể có chút lãng phí hay không......" Nguyễn Ca đi vào phòng bếp, thấy Thẩm Thanh đang thái thịt. Tuy rằng thèm, nhưng vẫn có chút không bỏ được.
"Mua về còn không phải để ăn sao? Ăn sớm ăn muộn đều là ăn."
Nguyễn Ca nhìn khoai tây chính mình mang tới, mặt lập tức đỏ.
Chính mình chỉ mang tới mấy củ khoai tây, như thế nào có thể ăn thịt nhà Chị a Thanh......
Thẩm Thanh thấy động tác cô ấy ngừng lại, khóe mắt liếc một cái đã đoán được suy nghĩ trong lòng cô ấy.
"Em đừng nghĩ nhiều như vậy, cũng đừng có áp lực tâm lý gì. Hôm nay ở chỗ này của chị, em chỉ cần để bụng thật lớn, ăn cho no là được."
Nguyễn Ca ngẩn người, nở nụ cười ngọt ngào, gật gật đầu.
Hai người đều là người quanh năm ra vào phòng bếp, cho nên động tác cũng thập phần nhanh nhẹn.
Rất nhanh, Nguyễn Ca đã nhóm lửa xong, ở một bên giúp đỡ Thẩm Thanh rửa rau và xắt rau.
"Em luôn có loại ảo giác......"
"Hửm?"
"Em cảm giác giống như đang ăn tết. Trước kia, thời điểm em còn chưa lấy chồng, cũng chỉ có đến tết mới có thịt ăn. Khi đó, em đặc biệt vui vẻ. Mặc dù, em cũng ăn không được vài miếng thịt, nhưng vẫn cảm thấy mùi thơm, đồ ăn cũng như đều có hương vị thịt." Nguyễn Ca nói chuyện này, trên mặt đều hiện lên ý cười.
Thẩm Thanh cười theo, cũng nhớ tới một ít chuyện trước kia. Bạn có biết t𝒓ang t𝒓𝓊𝙮ện ~ 𝑇𝒓U𝒎𝑇 𝒓𝓊𝙮ện﹒𝗩n ~
Thời điểm cô còn chưa gả vào nhà họ Vương, nhà họ Thẩm cũng rất nghèo.
Tuy rằng mọi người đều nghèo giống nhau, nhưng nhà họ Thẩm còn càng nghèo hơn.
Thời điểm ăn tết, vì chúc mừng năm mới. Trong nhà cho dù phải vay tiền cũng sẽ mua chút thịt về.
Nhưng bản thân cô từ trước tới nay chưa từng được ăn một miếng nào.
Từ trước đến nay, cha mẹ luôn lấy lý do em trai còn muốn phát triển thân thể, gắp thịt vào chén hai em trai.
Thẩm Dao khóc nháo, cho nên thường thường cũng sẽ được chia một chút thịt.
Chỉ có chính mình nuốt nước miếng, lại luyến tiếc ăn.
Sau đến nhà họ Vương. Mặc dù, Vương Nam Hải có tiền, sinh hoạt phí mỗi tháng cũng không thấp.
Nhưng toàn bộ tiền đều bị Lưu Kim Mỹ nắm chặt ở trong tay.
Nếu ăn nhiều mấy miếng thịt, Lưu Kim Mỹ sẽ bắt đầu âm dương quái khí, nhục nhã bằng ngôn ngữ.
Thẩm Thanh cười khổ, đều nói gả cho nhà họ Vương là phúc khí của cô. Nhưng chỉ có vứt bỏ phúc khí này, chính mình mới có thể biết được cảm giác miệng to ăn thịt là gì.
"Chị a Thanh, chị suy nghĩ cái gì thế?" Nguyễn Ca thấy cô ngẩn người, không nhịn được hỏi.
Thẩm Thanh hồi phục lại tinh thần, lắc lắc đầu, "Một chút chuyện cũ trước kia. Không nói nữa, chúng ta vẫn là nhanh nhanh nấu cơm đi."
Tay nghề nấu ăn của hai người đều rất không tồi. Chỉ chốc lát sau, hương thơm đồ ăn ngào ngạt bốc ra khỏi nồi.
Có khoai tây sợi xào, thịt kho tàu, rau dưa, canh thịt viên còn có cà chua xào trứng.
Hai người bưng đồ ăn lên bàn, lại xới hai chén cơm tẻ lớn.
"Quá phong phú, thật sự giống như ăn tết!"
"Đừng ngần người nữa, mau ăn đi." Thẩm Thanh bưng quả hạnh đã rửa sạch, đặt ở trước mặt Nguyễn Ca.
Nguyễn Ca nhẹ nhàng cắn một miếng quả hạnh, vị ngọt nồng đậm làm cô mở to hải mắt.
"Quả hạnh này ăn ngon quá!"
"Chị a Thanh, quả hạnh này ở đâu vậy ạ? Em chưa từng ăn quả hạnh ngon như vậy."
Thẩm Thanh dừng một chút, trong đầu đang nghĩ phải nói dối như thế nào.
"Có phải hái ở trên núi hay không? Quả hạnh lớn như vậy nhất định ở trên núi rất cao mới có đi? Chị a Thanh, lần sau chị đi phải cẩn thận một chút. Hai ngày trước, em nghe người ta nói có người gặp lợn rừng trên núi, thiếu chút nữa bị đâm chết."
Thẩm Thanh vội vàng gật đầu, "Lần sau chị sẽ chú ý."
"Oa, Chị a Thanh ngươi trù nghệ cũng thực hảo a, làm được đồ ăn hảo hảo ăn, ta cảm giác so với ta làm đồ ăn còn ăn ngon."
Thẩm Thanh nhìn Nguyễn Ca chỉ ăn rau xanh, trong lòng thở dài.
"Ăn ngon thì em ăn nhiều một ít, thịt nấu lên chính là để ăn." Dứt lời, gắp mấy miếng thịt kho tàu vào trong chén cô ấy.