Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sống Lại Thập Niên 70, Thôn Thảo Theo Đuổi Nuông Chiều Ta

Chương 26: Cảm tình có thể bồi dưỡng lại từ đầu, nhưng mẹ chỉ có duy nhất

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Đẹp...... Nhưng......" Nhưng cô ấy chính là bạch nguyệt quang của Vương Nam Hải.

Người phụ nữ mà Vương Nam Hải nhớ thương nửa đời người.

Kiếp trước mỗi lần cô thấy Vương Nam Hải lấy thơ tình ra hoài niệm, trong lòng Thẩm Thanh đều vô cùng khó chịu.

Mặc dù hiện tại cô đã bỏ đi, nhưng đến nhà ' tình địch ' làm quần áo vẫn thấy thế nào?

"Ai da, hai thôn là hàng xóm, coi như là kết giao bằng hữu." Lưu Mẫn lôi kéo Thẩm Thanh, nhìn thoáng vào gian phòng trong, nói với một người bán hàng bên cạnh: "Chị Lý, em tan ca nhé, em đi trước đây!"

"Được rồi, trên đường đi chậm một chút."

Lưu Mẫn đáp ứng rồi lôi kéo tay Thẩm Thanh đi về hướng thôn Tây Bá.

Đầu óc Thẩm Thanh mơ màng, sức lực của cô lớn hơn Lưu Mẫn, kỳ thật hoàn toàn có thể thoát khỏi tay Lưu Mẫn, nhưng cô lại không làm như vậy.

Cô muốn xem rốt cục Lưu Mẫn muốn làm cái gì.

Người trong thôn thấy hai người đi chung với nhau, trên mặt lộ ra ý cười không rõ, ghé vào nhau nói thầm.

"Sao Lưu Mẫn lại thân thiết với Thẩm Thanh như vậy? Hai cô ấy không phải loại quan hệ này sao?"

"Ai biết? Thẩm Thanh sắp ly hôn với Vương Nam Hải, Lưu Mẫn sẽ có cơ hội, nói không chừng là muốn hỏi thăm trước sở thích của người nhà họ Vương?"

"Không biết liêm sỉ, mặc váy lộ cả mắt cá chân rồi! Tậc tậc, khó trách chủ nhiệm Vương chướng mắt hai cô ta."

Thần sắc Lưu Mẫn nhẹ nhàng, quay đầu nhỏ giọng nói: "Cô cứ mặc kệ bọn họ, cứ để bọn họ nói đi, càng phản ứng bọn họ càng nói nhiều hơn."

Thẩm Thanh ngơ ngác gật đầu.

Tây Bá cách Đông Bá không xa, từ chỗ Thẩm Thanh ở đi về hướng tây 1km là tới nơi.

"Chúng ta bắt đầu làm việc đi, cô có đói bụng không? Tôi đi làm cơm trưa." Lưu Mẫn rót một chén nước đưa cho Thẩm Thanh, giống như hai người vẫn luôn như thế.

Thẩm Thanh có chút không hiểu, xấu hổ lắc lắc đầu, "Không đói bụng, cô không cần phiền toái như vậy."

"Được! Vậy tôi sẽ không khách khí với cô nữa." Lưu Mẫn cười cười, "Tôi đo kích thước cho cô."

Thẩm Thanh nhìn bộ dáng chạy trước chạy sau của Lưu Mẫn, trong lòng vô cùng nghi hoặc.

Kiếp trước hai người chưa bao giờ gặp mặt, một đời này như thế nào tại trở thành như thế này.

Thẩm Thanh cầm ly nước, đầu ngón tay gõ lên băng ghế theo quy luật.

"Rốt cuộc cô tìm tôi có việc gì, hiện tại chỗ này không có người khác, cô cứ nói đi." Thẩm Thanh không nén nổi tò mò, trực tiếp hỏi.

Lưu Mẫn cười cười, vừa ghi kích thước đo được, vừa nói: "Cô nói cô muốn ly hôn với Vương Nam Hải sao?"

"Đúng vậy."

Chẳng lẽ cô ấy muốn quay lại với Vương Nam Hải?

Thẩm Thanh nhìn cô gái tự nhiên hào phóng trước mắt này, có chút không đành lòng nhìn cô rơi vào hố lửa.

Nhưng nghĩ nghĩ, Vương Nam Hải thích cô ấy như vậy, đãi ngộ của cô sao có thể giống mình.

"Bộ quần áo này cô định mặc khi đi ly hôn với anh ta à?"

Thẩm Thanh không biết cô ấy hỏi cái này để làm gì, nhưng vẫn gật đầu.

"Vậy được rồi. Cô muốn xinh xinh đẹp đẹp ly hôn, mà tôi lại muốn kết giao bạn bè với cô, lý do này không phải vô cùng hợp lý sao?" Lưu Mẫn cất thước dây, hào phóng đáp lại.

Thẩm Thanh:?? Tình huống như thế nào? Tình địch muốn kết giao bạn bè với mình?

Trên phim truyền hình cũng không diễn như vậy......

Kiếp trước khi cô nằm viện, nhàm chán xem rất nhiều phim truyền hình, trong đó diễn tình địch gặp mặt đều vô cùng tức giận, tranh đấu gay gắt, hận không thể bóp chết đối phương.

Yết hầu cô có chút khô, "Vì sao muốn làm bạn bè với tôi?"

Lưu Mẫn lấy giấy bút ra, ngồi đối diện với cô vẽ phác họa váy định may.

Hơi hơi nâng mắt nói: "Kỳ thật bản chất, tôi và cô rất giống nhau."

Giống nhau?

Trái tim Thẩm Thanh siết chặt, chẳng lẽ Lưu Mẫn cũng sống lại?

Cô không dám tùy tiện hỏi, chỉ có thể uyển chuyển hỏi: " Giống nhau chỗ nào? Cô là học sinh giỏi, tôi tiểu học còn chưa học xong. Cô có công việc đứng đắn, mà tôi phải bán mặt cho đất bán lưng cho trời......"

Lưu Mẫn nghe xong lời này cười khanh khách không ngừng, nói: "Cô nói đều là bề ngoài, tôi nói là từng trải qua."

"Đều từng trải qua bị người xem thường và trào phúng, đều từng trải qua gặp người không tốt." Lưu Mẫn nói xong lời này, cũng thu lại tươi cười.

Cũng may không phải nói chuyện sống lại, Thẩm Thanh thở dài nhẹ nhõm.

Lưu Mẫn chậm rì rì vẽ phác họa, nói: "Cô hẳn là cũng biết, tôi và Vương Nam Hải đã quen biết từ đi học, từ tiểu học đến cao trung chúng tôi đều là bạn học cùng lớp."

"Trước thời điểm anh ta sinh bệnh, hai người chúng tôi đính hôn."

"Sau khi sinh bệnh, mẹ anh ta tìm thầy bói, tính ra cô là người mệnh cứng, cho nên tôi bị lui thân." Giọng điệu Lưu Mẫn nhẹ nhàng, như là nói chuyện cũ năm xưa.

"Đoạn thời gian bị từ hôn đó, quả thực là ác mộng của tôi. Mọi người đều cười tôi không có mệnh giữ hạnh phúc tương lai, ngược lại ngã xuống. Cười tôi trở thành người vợ bị bỏ rơi, còn nói rất nhiều lời khó nghe."

Thẩm Thanh nhìn vẻ mặt cô ấy cười mà nói ra chuyện này, trong lòng lại có loại xúc động nói không nên lời.

"Kỳ thật khi hai người các cô đính hôn xong, tôi có đi tìm anh ta."

"Tôi hỏi anh ta là lựa chọn tin tưởng đoán mệnh rồi cưới cô, hay là lựa chọn tình cảm nhiều năm của chúng ta. Cô biết anh ta nói như thế nào không?" Lưu Mẫn chớp chớp mắt.

Thẩm Thanh lắc lắc đầu, cô không đoán được.

Lưu Mẫn cười ha ha, "Anh ta nói mẹ anh ta tuổi lớn, chuyện hôn sự hoàn toàn do bà ấy làm chủ. Còn nói cảm tình có thể bồi dưỡng lại từ đầu, nhưng mẹ chỉ có duy nhất một người."

Thẩm Thanh cũng cười theo, lời này quả thật là lời Vương Nam Hải có thể nói.

"Khi đó đáy lòng tôi từng âm thầm căm hận cô, căm hận mạng cô tốt, sau lại nghĩ thông suốt, là mệnh tôi tốt, tránh thoát hố lửa này." Lưu Mẫn chớp chớp mắt.

Ngắn ngủn vài phút, Thẩm Thanh bắt đầu thích cô gái trước mắt này.

Cô ấy tiêu sái, rộng rãi, tự nhiên hào phóng.

Vương Nam Hải phế vật kia xác thật không xứng với cô ấy.

"Cho nên, tôi tin tưởng hai người các cô sở dĩ ly hôn, khẳng định nguyên nhân là do Vương Nam Hải. Nếu cô đã dự định không quay đầu lại, vậy tôi hy vọng có thể thỏa mãn tâm nguyện của cô, xinh xinh đẹp đẹp mà đi làm thủ tục!" Lưu Mẫn phất phất tay, cực kỳ hào phóng.

"Cảm ơn." Thẩm Thanh nói lời cảm ơn phát ra từ nội tâm.

Lưu Mẫn rất am hiểu làm quần áo, hai người phân công công việc, phối hợp với nhau, cuối cùng trước khi trời tối làm xong váy.

"Nếu không phải thời gian vô cùng gấp gáp, tôi có thể làm còn xinh đẹp hơn." Lưu Mẫn cầm váy, có chút tiếc nuối nói.

"Đã rất đẹp rồi, hôm nay thật sự phải cảm ơn cô. Nếu không phải cô hỗ trợ, chỉ sợ một mình tôi phải làm đến nửa đêm." Thẩm Thanh cảm kích nói.

......

Khi Thẩm Thanh về đến nhà, trời đã tối mịt.

Cô nhớ tới chuyện tối hôm qua mất đồ, trong lòng có chút lo lắng.

Cô lấy kẹp chuột đã mua hôm nay, đặt ở chỗ góc tường thấp, lại để ở phòng bếp, bên trong nhà chính cũng để một ít kẹp chuột.

Cô không biết tên trộm kia còn có thể tới hay không, phòng bị nhiều chút vẫn tốt hơn.

Bố trí xong hết thảy, Thẩm Thanh trở về phòng.

Cô đi vào không gian mang chăn ôm ra ngoài, trước khi bắt được tên trộm này, cô quyết định vẫn ngủ ở buồng trong.

Một là có động tĩnh gì, có thể kịp thời phản ứng.

Hai là lo lắng vạn nhất tên trộm vào buồng trong, cô không ở trên giường, lộ ra manh mối.
« Chương TrướcChương Tiếp »