Nghe bên ngoài đã không còn tiếng động, lúc này Thẩm Thanh mới thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Thanh sờ sờ gương mặt nóng bỏng, lại ngâm ở trong nước một chút, tắm rửa sạch sẽ xong mới không nhanh không chậm đổi quần áo đi ra ngoài.
Sau đó bỗng nhiên nhớ tới, còn chưa kịp hỏi bao nhiêu tiền một con gà, cũng chưa đưa tiền cho Lâm Dư.
Thẩm Thanh lau khô tóc, sau đó vào trong không gian.
Hệ thông trong nhà gỗ nhỏ này như ngân hàng của riêng cô.
Tài khoản có thể điều chỉnh hiện hay ẩn, tiền kiếm được cũng có thể gửi vào, chỗ khác biệt duy nhất với ngân hàng chính là không có lãi suất, nhưng càng có cảm giác an toàn hơn.
Thẩm Thanh tính giá gà con, trước lấy ra hai đồng, sau đó quay trở lại hiện thực.
......
Cả ngày Lưu Thu Cúc đều không thể tập trung.
Lời nói của Lý Hồng Phương cũng không sai, gần đây Thẩm Thanh biểu hiện quả thật có chút khác thường.
Tuy rằng bà ta không tin Thẩm Thanh sẽ vứt bỏ cây đại thụ Vương Nam Hải này, nhưng là không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Hiện tại các cô gái trong thôn còn chưa nhận ra, một khi Thẩm Thanh thật sự làm thủ tục ly hôn với Vương Nam Hải, vậy rất nhiều người có tâm tư kia sẽ hiểu ra.
Đến lúc đó không nhất định có thể đến phiên cháu gái họ nhà mình......
Lưu Thu Cúc từ đi ra từ đội sản xuất, lập tức đi về hướng nhà Lưu Mẫn.
"Chị họ! Sao chị lại tới đây?" Lưu Ngọc Lan đang phơi đậu, ngẩng đầu lên thì thấy Lưu Thu Cúc vào cửa.
Lưu Mẫn nghe lời đến ngồi cạnh Lưu Ngọc Lan, tò mò mở to mắt, "Rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
"Năm nay con đã 19 rồi, tuổi lớn nên lập gia đình rồi, mấy ngày trước Vương bà bà giới thiệu mấy đồng chí tuổi trẻ kia, con cảm thấy thế nào?"
Lưu Mẫn vừa nghe thấy lời này, kéo mặt, "Về sau mẹ đừng để Vương bà bà giới thiệu cho con nữa. Đều là người không đâu! Một người càng không bằng một người."
"Tuổi con không còn nhỏ, mẹ bằng tuổi con bây giờ, đã sinh anh trai con rồi. Con không thể vẫn như vậy mãi được."
Lưu Mẫn không phục, "Vậy con phải tùy tiện một người như dưa vẹo táo nứt? Chỉ vô dụng nhưng cũng muốn muốn xứng đôi với con."
Lưu Ngọc Lan thở dài.
Nghĩ nghĩ, nói: "Vừa rồi...... Bác gái cả con đã tới nhà mình."
"Sao ạ?"
"Ý tức bác gái cả con là muốn con suy xét đến Vương Nam Hải...... Con nghĩ như thế nào?"
Lưu Mẫn lập tức lắc đầu như chuột thấy mèo, "Con không suy xét! Một người con gái hoàng hoa khuê cúc như con vì sao phải lấy đàn ông lấy vợ hai. Hơn nữa, hai vợ chồng người ta còn chưa có ly hôn đâu, con đi xem náo nhiệt cái gì?"
"Con đừng gấp! Mẹ cũng nói không có khả năng. Mẹ không phải chỉ muốn xác nhận với con một chút thôi sao?" Lưu Ngọc Lan vội vàng nói.
"Thẩm Thanh vì sao muốn ly hôn với Vương Nam Hải? Mọi người bàn tán rất nhiều, nhưng con vẫn chưa từng nghe thấy nguyên nhân?" Lưu Mẫn thấy mẹ đẻ hướng về chính mình, vừa ăn khoai lang luộc vừa nói chuyện.
"Không rõ ràng lắm...... Bất quá chuyện ly hôn là chuyện một cây làm chẳng nên non, mẹ thấy Vương Nam Hải cũng không vô tội." Lưu Ngọc Lan bĩu môi nghi ngờ nói.
Lưu Mẫn cười khẽ một tiếng, "Hiện tại bên ngoài đều mắng Thẩm Thanh, nói cô ấy không biết tốt xấu, không an phận. Nếu hiện tại con lại đi tìm Vương Nam Hải, chỉ sợ cột sống nhà chúng ta đều bị người chọc cong."
"Nhớ năm đó, nhà họ Vương bọn họ bởi vì thầy bói phán một câu, lập tức lui hôn. Nhà chúng ta bị bao nhiêu người cười nhạo và xem thường?" Lưu Mẫn trên mặt cười, lại cắn chặt răng.
"Đúng vậy, nhà họ Vương thì hay rồi, tất cả mọi người đều mắng nhà chúng ta." Lưu Ngọc Lan nghĩ đến chuyện này, trong lòng cũng không chịu nổi.
"Hiện tại thật vất vả con mới có thể đến làm ở Cung Tiêu Xã, tiền lương một tháng để nuôi sống chính mình cũng không thành vấn đề. Tình huống nhà chúng ta mới chậm rãi tốt lên, không thể bởi vì loại chuyện hồ đồ này lại bị bêu danh một lần nữa."
Chuyện năm trước Lưu Mẫn bị đả kích không ít.
Sau khi bị từ hôn, đi đến chỗ nào cũng đều bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, nói cô là vợ bị bỏ rơi, nói cô không có mệnh phú quý.
Thật vất vả chịu đựng qua trời đông giá rét, lại nhảy tiếp vào hố lửa thì quá ngu xuẩn.
"Mẫn Mẫn nhà chúng ta là cô gái thông minh, nếu con cũng không muốn, vậy mẹ cũng an tâm rồi." Lưu Ngọc Lan vui mừng nở nụ cười.
Lưu Mẫn cười cười, không nói gì.
Vốn dĩ cô không muốn để ý tới chuyện của Vương Nam Hải.
Trải qua cuộc nói chuyện vừa rồi, thật ra cô có chút tò mò nguyên nhân hai người họ ly hôn.
......
Thẩm Thanh cầm tiền, tới cửa nhà Lâm Dư.
Có thể là ngượng ngùng, cô đứng vài phút cũng không gõ cửa.
"Thẩm Thanh? Cô tìm tôi sao?"
Thẩm Thanh: Như thế nào lại ở sau lưng??
Cô cứng đờ lưng mà xoay người, mang theo một nụ cười ngượng ngịu.
"Đội trưởng Lâm, tôi đang chuẩn bị tìm anh."
Lâm Dư cười thầm, ở rất xa đã thấy cô đứng ở cửa rất lâu.
"Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"
"Tiền mấy con gà con kia còn chưa đưa cho anh...... Bao nhiêu tiền? Hiện tại tôi đưa cho anh."
"Không vội, gà con còn hai ngày nữa mới đến trong đội, đến lúc đó cô đưa cho tôi cũng được."
"Tôi đưa cho anh trước đi...... Lòng tôi mới yên tâm một chút." Thẩm Thanh biết gà con đặt mua, đều là đưa tiền trước, Lâm Dư nói như vậy, phỏng chừng cũng là lo lắng cô sinh hoạt khó khăn.