Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Tĩnh Kỳ tinh thần phấn chấn cùng mấy người Vương Dĩnh tới căn tin ăn điểm tâm, sau đó đến văn phòng soạn bài. Hôm nay cô có tiết dạy.
Chẳng qua dù là tiết học nào Vương Tĩnh Kỳ một chút cũng không lo lắng. Kiếp trước cả đời làm giáo viên toán, đối với nội dung trong sách giáo khoa và mấy quyển bài tập phụ đạo, bài tập nâng cao, cô đều thuộc nằm lòng, có thể đọc làu làu. Hơn nữa kiếp trước cô dạy ở trường cấp ba, cho nên các kì thi đại học cao đẳng hằng năm, cô đều phải cùng các giáo viên khác tới lấy đề để sửa bài. Cho nên sau khi trọng sinh, lợi thế của cô chính là biết rất nhiều đề thi toán trong các kỳ thi đại học. Mặc dù có nhiều phần không rõ năm nào, nhưng cũng không ảnh hưởng gì mấy, chỉ cần cô nhớ lại những đề thi đại học đã từng xem qua, mặc kệ là kỳ thi đại học nào cũng không có vấn đề gì.
Cho nên sau khi sống lại, biện pháp kiếm tiền đầu tiên cô nghĩ đến chính là đi dạy thêm. Cô biết trước tương lai, vài năm nữa, các lớp dạy thêm mọc lên như nấm, bất kì lớp nào có chút tiếng tăm đều chật kín chỗ. Thầy chủ nhiệm lớp mười còn tranh thủ thời gian sau giờ học chính khoá để mở thêm lớp dạy phụ đạo bên ngoài, rất nhiều giáo viên dạy những môn chính không phải đổi nhà thì là đổi xe, kiếm được rất nhiều tiền. Nghe nói có mấy người giáo viên, một kỳ nghỉ có thể kiếm được hơn mười vạn. Đương nhiên rầm rộ như vậy còn phải chờ thêm hai năm nữa.
Vương Tĩnh Kỳ vốn định lợi dụng số tiền trong tay mở một lớp dạy thêm, nhưng cô đã cân nhắc lại, biện pháp này không ổn, ít nhật hiện tại không thể được.
Cô chỉ là giáo viên mới, công tác chưa tới hai năm, chắc chắn sẽ không được nhiều phụ huynh tín nhiệm. Hiện tại trường học để cho cô dạy cấp ba đã phải chịu áp lực rất lớn. Nếu bây giờ cô mở lớp dạy thêm bên ngoài, khẳng định sẽ không có ai tin vào trình độ chuyên ngành của cô. Làm giáo viên cũng giống như bác sĩ, mọi người đều cho rằng bác sĩ càng lớn tuổi thì càng có kinh nghiệm.
Cho nên cô cũng tạm bỏ qua ý định mở lớp dạy thêm mà suy nghĩ biện pháp kiếm tiền khác.
Tối qua sau khi mấy người bạn thân nghe xong ý định của cô, mặc dù không đồng ý việc cô ra ngoài kiếm tiền là vì để đưa cho mẹ chồng, nhưng vẫn ra sức ủng hộ cô. Mặc kệ cô làm gì, họ cũng cho cô mượn tiền làm vốn. Mỗi người đều cho cô mượn một vạn đồng, điều này khiến cho cô rất cảm động.
Cô âm thầm thề ở trong lòng, bất kể sau này mình làm cái gì, chỉ cần kiếm được tiền, nhất định sẽ chia một phần cho họ.
Mấy người các cô cười cười nói nói cùng nhau đi đến lớp học, đến tầng ba mới tách ra.
Lúc Vương Tĩnh Kỳ cùng Vương Dĩnh đi vào văn phòng đã nhìn thấy lão yêu bà đang đứng trong phòng làm việc, giống như cố ý đứng đây để chờ các cô.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều biết, người này không thể cố ý dậy sớm đến văn phòng chỉ để chờ các cô được. Cái này cũng quá biếи ŧɦái đi.
“Chủ nhiệm Trình hôm nay tới sớm vậy.” Vương Tĩnh Kỳ vẫn là lễ phép cất tiếng chào hỏi.
“Ừ, hôm nay xe buýt tới sớm, tôi muốn đến văn phòng các cô xem một chút. Cô thật đúng là người bận rộn. Ngày hôm qua tôi đến đây mấy lần, cũng không nhìn thấy bóng dáng cô đâu.” Chủ nhiệm Trình liếc nhìn mấy giáo viên trẻ tuổi trước mắt, nói xéo.
Các cô cho rằng ngày hôm qua chỉ bằng chút thủ đoạn đã nghĩ là có thể giấu giếm được tôi? Hừ, thật sự mắt chó của mấy người bị mù mà. Ngày hôm qua bà ta đến tìm Vương Tĩnh Kỳ vài lần, chủ yếu là muốn nói cho cô biết, hôm nay có lãnh đạo đến dự giờ tiết học của cô, cái chính là vì muốn khảo hạch trình độ của cô xem có thể đảm nhiệm dạy cấp ba được không. Đến đây mấy lần cũng không nhìn thấy Vương Tĩnh Kỳ, bà cũng không đem việc này nói ra. Cũng không phải là bà không thông báo, thật sự là do không nhìn thấy người. Hừ, ngược lại bà muốn xem xem, Vương Tĩnh Kỳ này bỗng nhiên biết có người muốn dự giờ tiết học của cô thì sẽ xấu mặt thế nào. Sau hôm nay, nếu bà ta tỏ thái độ không hài lòng với giáo viên mới ở trước mặt lãnh đạo, cũng sẽ không có ai nói gì bà được. Cũng không phải là bà đang nhằm vào người nào đó, đây chỉ là bàn chuyện chính sự thôi.