Chương 8

Thiếu niên như vậy, toàn thân trên dưới không có chút mị sắc nào, nên hiển nhiên có thể hiểu được câu sắp xếp giường chiếu chính là trị liệu chứng đau đầu, khiến bệ hạ an giấc ngủ ngon, có tình có lý khiến người ta không thể phản bác được.

Còn về phần mấy từ dung mạo điệt lệ, có lẽ là do hoàng đế Ba quốc giống như nhi tử của mình, không tinh thông ngôn ngữ, không biết trời cao đất rộng, cũng không biết đọc được câu này ở đâu liền lấy ra dùng luôn.

Hơn nữa, mèo khen mèo dài đuôi! Trong mắt người là cha ruột, thì con cái của mình tất nhiên là thiếu niên kinh thế tuyệt luân rồi, ngươi làm gì được người ta cơ chứ?

Hiện tại nếu như lớn tiếng trách cứ Ba Quốc muốn bôi xấu thánh nhan, trào phúng hoàng đế Đại Tề yêu thích nam sắc, liền có chút khó khăn.

Đoan Khánh đế sắc mặt âm trầm, sau khi hít sâu vài hơi cảm thấy bình tĩnh lại, mới lạnh lùng nói:

- Các ngươi từ xa tới đây, chính là thượng khách của Đại Tề, dù sao cũng chỉ là mấy bệnh vặt do nhiễm lạnh, sao có thể làm phiền công tử nhọc lòng cơ chứ? Ngươi cùng huynh trưởng đi tới Lễ bộ nhận lấy lệnh bài cư trú đi.

Nói xong liền phất phất tay, ra hiệu cung nhân mau chóng dẫn vị mỹ thiếu điện hạ nhà quê này đi ra ngoài, miễn cho hắn tiếp tục làm ô uế long nhãn.

* long nhãn: mắt rồng, mắt vua.

Mà hoàng thái tử Đại Tề thì mắt cũng không thèm liếc tới vị hoàng tử nhà quê "Khương Hòa Nhuận", chỉ rũ mi đứng ở một bên, dáng vẻ thản nhiên không màng thế sự.

Ngược lại, Tần Chiếu đứng ở cạnh Phượng Phi Vũ sắc mặt lộ vẻ quái dị, liếc nhìn chằm chằm vị công tử tiểu Khương mấy lần.

Từ trong đại điện đi ra ngoài, Khương Lê thở dài một hơi. Mà huynh trưởng ở bên cạnh, toàn thân đổ một tầng mồ hôi lạnh, nhiễm ướt cả y phục.

Sao có thể không sợ cơ chứ? Không hiểu sao muội muội mình lại có lá gan lớn như vậy? Từ khi tiến vào thành Lạc An, liền trở nên có chủ ý, khiến cho huynh trưởng như hắn càng giống đệ đệ trẻ người non dạ hơn.

Khương Lê tâm tình rất vui vẻ, nàng biết thời gian sau nay còn rất dài, mình phải dùng danh nghĩa "Khương Hòa Nhuận" tiếp tục sống tại đây, nhưng bù lại không có sự "quan tâm" của Hoàng thái tử, dù sao vẫn là chuyện tốt.

Mà lúc hai người chuẩn bị rời đi, Điền Oánh vẫn còn đang đứng đợi, bởi vì đói bụng, nên vẻ mặt cũng hiện lên oán hận, mỗi lần thấy người diện thánh rời đi, nàng đều hung tợn trừng mắt lên nhìn.

Hai huynh muội ra khỏi Tề cung, tới Lễ bộ nhận lệnh bài, lễ quan liền hỏi bọn họ muốn ở nơi mà Lễ bộ sắp xếp, hay tự chuẩn bị ngân lượng mua phủ trạch cho thoải mái?

Khương Lê sáng nay đã thương lượng qua với huynh trưởng chuyện này, nên nàng nói thẳng không muốn ở nơi mà Lễ bộ sắp xếp, mà muốn mua phủ trạch.

Rời khỏi Lễ bộ, Khương Lê cũng coi như quen đường, sau khi lên xe ngựa, liền dẫn huynh trưởng tới một ngõ nhỏ chuyên bán đồ ăn nổi danh ở kinh thành để ăn cơm.

Ở đó có một nhà tiệm cơm, mặt tiền cửa hiệu không lớn, nhưng cơm canh ngon miệng, giá tiền phải chăng, không phải người sống lâu ở Lạc An, tất nhiên là không tìm được tới đây.

Sau khi hai người ngồi xuống, Khương Lê liền gọi mấy món ăn nổi danh ở nơi này, có chim trĩ nướng và cơm nếp gói lá sen.

*chim trĩ: gà rừng

Mở gói cơm nếp ra, mùi thơm sực lên mũi, bên trong là gạo thơm nổi tiếng của Đại Tề, tẩm ướp gia vị mà mỡ heo vô cùng ngon miệng.

Hai huynh muội bụng đói kêu vang, lại đang tuổi ăn tuổi lớn, cúi đầu ăn cơm.

Trong quán cơm, ngoài hai huynh muội họ, còn có cả sứ giả của các nước khác, sau khi hỏi thăm nơi có món ăn ngon ở kinh thành, được người ta chỉ tới đây thưởng thức.

Trong chốc lát, liền có vài chất tử từ trong dịch quán đã quen biết nhau nên cùng nhau tới đây dùng bữa.

Mấy vị này ở tại dịch quán kết giao tình, vào quán vừa gọi rượu thịt, vừa nghị luận chuyện khi vào diện thánh.

Có người cảm thán nói:

- Cao Ly quốc kia, cũng coi là quốc gia cường thịnh. Thế mà vương nữ của họ vì chờ đợi được diện khiến Tề đế, mà té xỉu ở trung đình, thị nữ thϊếp thân vương nữ mắng rằng có người giở trò, cố ý sắp xếp vương nữ ở phía sau, như vậy chính là khinh thị Cao Ly, muốn hai nước nổi lên phân tranh!

Một vị công tử khác bật cười nói:

- Hôm qua lúc mắng chửi Tào cơ, Điền cơ hùng dũng khỏe mạnh lắm, làm sao có thể đột nhiên té xỉu? Ta khi đó ở đấy có nhìn thấy, nàng ta lúc đó nháy mắt nhìn thị nữ bên cạnh, để thị nữ kịp đỡ khi nàng ta ngã xuống đất. Ngất xỉu thật hay không ý hả? Khó mà nói được....

Khương Lê cúi đầu ăn cơm, nhưng mấy lời đó đều lọt vào tai nàng. Thật không hổ là quý nữ kiếp trước vặn ngã được Tào thái tử phi, bản lĩnh giá họa này cũng là nhất đẳng.

Sau khi vương nữ Cao Ly té xỉu, Tề đế nhất định phải cho Cao Ly thể diện, phải tra xét chuyện sắp xếp thứ tự vào diện thánh. Sứ giả Cao Ly lại còn ở bên ngoài khóc lóc tố cáo, như vậy Tào Khê chắc chắn không thoát được liên can. Dù cho vương hậu có thiên vị nàng ta, nhưng cũng vẫn thể hiện ra việc nàng ta là kẻ lòng dạ hẹp hòi, thù dai.

Còn nữa nếu Tề đế đã nhận định Tào Khê là người hẹp hòi, thì con đường đi tới vị trí Thái tử phi Đại Tề cũng không dễ đi!

Nhưng cũng chẳng phải là việc nàng cần quan tâm, sau khi cơm nước xong xuôi, nàng liền cùng ca ca trở về chọn mua phủ trạch.

Sau khi hai người cơm nước xong, mới thấy mặt Thân Ung, ông ta được thị vệ thông báo, liền chậm chạp tới đây tìm họ.

Khương Lê có thể đoán được ý định của Thân Ung, có lẽ sợ lúc hai người họ đi diện thánh, sự việc bị bại lộ, cho nên chỉ để thị vệ đưa hai huynh muội họ đi, còn ông ta sớm trốn tới nơi khác, nếu cục diện không ổn, ông ta có thể nhanh chân trốn ra khỏi thành.

Mà bây giờ khi thấy gió êm sóng lặng, nguy hiểm đã qua, vị Thân Ung lúc này mới lộ diện.

Nếu là nàng không đoán sai, Thân Ung đến vì chuyện kinh phí, muốn tới nói với ca ca chi phí trên đường tới đây, thừa dịp cắt xén hơn nửa số tiền mà phụ vương cấp cho ca ca xây phủ.