Những vương hầu tạo nên tinh phong huyết vũ trong kiếp trước, hiện tại vẫn đều là những thiếu niên tươi trẻ. Đám vương tử, vương cơ xinh đẹp quý phái đứng chung một chỗ, thực là cảnh đẹp ý vui.
Bởi vì tranh đoạt vị trí tiến cung yết kiến Tề vương, nên trước cửa dịch quán không khí có chút căng thẳng.
Tào Khê bởi vì là cháu gái ruột của Tề vương hậu, nên được tiến cung đầu tiên. Nàng ta một thân váy dài rực rỡ, xinh đẹp ngồi trong xe ngựa, đắc ý liếc mắt nhìn xéo Điền Oánh đang đứng xếp hàng ở cửa dịch trạm.
Một vương nữ thô bỉ của Cao Ly, cũng dám diễu võ giương oai với nàng? Nô bộ trong dịch quán nghe theo lời nội quan trong cung căn dặn, đều chú ý lấy lòng nàng. Nàng liền dặn dò thị nữ của mình đi nói vài câu với lễ quan. Lễ quan ngầm hiểu, xếp vị trí tiến cung của Điền Oánh vào cuối cùng.
Điều này có nghĩa là Điền Oánh phải chờ đến buổi chiều mới có thể gặp được Tề vương, mà kiếp trước, người được Tào cơ cẩn thận "Ưu đãi" lại chính là Khương Lê.
Bởi vì muốn tuân thủ lễ tiết trong cung, phòng ngừa khi yết kiến bởi vì ăn uống phải thứ gì không sạch sẽ mà bị đi ngoài, hoặc ợ hơi cũng là một việc làm vô cùng bất nhã. Những chất tử chất nữ đều chỉ uống một chút nước cháo loãng, đợi đến sau khi được triệu kiến quay về mới dám ăn.
Mà những người buổi chiều mới được Tề vương triệu kiến, không riêng gì buổi sáng để bụng đói đợi tới lượt, buổi trưa cũng không thể ăn, đói đến mức đầu váng mắt hoa, cũng không dễ chịu gì cho cam.
Kiếp trước, Khương Lê đắc tội Tào cơ, mà bị xếp xuống cuối cùng, liên lụy ca ca bị bệnh nặng mà cũng phải chịu đói theo nàng.
Hiện tại làm người khiêm tốn một chút cũng có chỗ tốt, bởi vì những kẻ hùa theo Điền Oánh đắc tội với Tào Cơ hôm qua rất nhiều, đều bị Tào cơ giở trò xếp ra phía sau.
Mà huynh muội Khương thị là hoàng tử hoàng nữ nhưng không hề hối lộ lễ quan, vậy mà bỗng nhiên lại được xếp lên phía trên, buổi sáng đã được diện kiến Tề đế.
Khương Chi hôm qua được nàng nàng kịp thời lau người hạ sốt, nên sáng hôm nay thân thể đã nhẹ nhõm hơn, phong hàn cũng gần như khỏi hẳn. Thế nhưng vì muội muội gan lớn, đóng giả thành vương tử đi yết kiến Tề vương, khiến trong lòng hắn lo sợ.
Còn Khương Lê lại khá bình tĩnh — nàng là người đã từng đi qua quỷ môn quan, nên có gì e ngại? Tuy nàng chỉ là nữ tử, thế nhưng lại bởi vì muốn bảo vệ ca ca, nên nội tâm càng phải kiên cường.
Hôm nay, nàng vẫn mặc lễ phục của ca ca. Bởi vì thân thể mảnh mai, vai có chút rộng, nên nàng phải xé một bộ y phục của mình, dùng bông nhét lên đầu vai, ngược lại trở thành một thiếu niên anh tuấn.
Sau khi lên xe ngựa, nàng lấy gương đồng ra, tỉ mỉ sửa lại lông mày của mình, dùng bút than tô lại lông mày. Vốn đôi mày thanh mảnh lập tức giống như hai con sâu róm nằm ngang trên mặt.
Mẫu thân của Khương Lê, chính là vương nữ của Ba quốc. Tiên tổ khai quốc Ba quốc, vốn từ Ba Tư di cư đến, mặc dù huyết mạch qua nhiều đời cũng tương đối giống với người Trung Nguyên, thế nhưng vẫn có những nét khác biệt đặc thù.
Như Khương Lê, thân mặc nữ trang kiều diễm vô cùng, khi dùng nam trang, cũng mang theo khí khái hào hùng. Nhưng bây giờ có hai con sâu nằm sấp trên mặt, nếu nhìn lướt qua người ta chỉ cảm thấy ngũ quan cân đối, nhưng nhìn kỹ lại khiến mắt có cảm giác khó chịu khó nói được ra lời.
Khương Lê rất hài lòng. Sau khi nàng trang điểm xong, đoàn xe ngựa đã đến trước cửa cung Đại Tề.
Ngoại trừ vương tử vương nữ đi yết kiến Tề vương, những người còn lại đều chờ ở ngoài trung đình.
Đại Tề bây giờ quốc lực cường thịnh, cho dù ra oai phủ đầu nhóm vương tử vương nữ, thì những người này cũng vẫn nghiêm chỉnh đứng xếp hàng.
Khương Lê đứng sau lưng ca ca, còn phía sau nàng chính là chất tử Lương quốc Lưu Bội. Nàng chờ đợi đến phát chán, nên trong lúc vô tình quay đầu lại, liền phát hiện Lưu Bội đang nhìn nàng.
Khương Lê liếc hắn một cái, hắn cũng không né tránh ánh mắt của nàng, mắt vẫn nhìn chằm chằm lông mày của nàng.
Khương Lê né tránh ánh mắt hắn, xoay đầu lại, cũng không nhìn ngó chung quanh, chờ Tề vương triệu kiến.
Sắp tới buổi trưa, rốt cục cũng đến phiên sứ giả Ba quốc yết kiến.
Ba quốc mặc dù chỉ là nước yếu, nhưng quốc thổ chính là nơi tiếp giáp giữa Trung Nguyên với Tây Vực. Ở đó thương nhân qua lại thông thương vô cùng tấp nập, cũng coi như giàu có. Nhưng bởi vì binh lực không đủ cường thịnh, nên mới cần có cường quốc bảo hộ. Từ khi cùng Đại tề kết làm đồng minh, danh mục tiến cống mỗi năm đều là kim quang lóng lánh, lộ ra hơi tiền.
Khi Đoan Khánh đế triệu kiến hai vị vương tử Ba quốc, long nhan bên trên cũng nhiễm vài phần vui vẻ.
Nhưng nụ cười mỉm ấy không duy trì được khi nghe nội dung quốc thư mà quốc quân Ba quốc tự mình ngự bút. Nụ cười chợt tắt, long nhan đột biến.
Thanh âm rung động của thái giám dừng lại, ánh mắt tất cả mọi người đều như muốn nứt ra, nhìn chằm chằm vào vị công tử tiểu Khương được cho là "dung mạo điệt lệ" kia.
Triều thần cũng kinh ngạc, cho dù quân vương nhà mình có khẩu vị sở thích thế nào chăng nữa, nhưng tên tiểu tử mày thô mắt híp này, bộ dáng thì như kẻ ngu mà cũng được coi là dung mạo điệt lệ???? Lại còn có tự tin tới lo chuyện giường chiếu cho quân vương????
Nhất thời đại điện trở nên yên tĩnh, lễ quan đứng bên cũng không biết phải làm sao, muốn mở miệng khiển trách mấy kẻ không biết trời cao đất rộng, nhưng nếu mở miệng lại cảm thấy mình đang bôi bẩn thanh danh của bệ hạ.
Lông mày Đoan Khánh đế nhướn cao, long nhan tức giận, đang muốn mở miệng giận dữ mắng mỏ.
Đúng lúc này, Khương Lê vẫn đang cúi đầu thi lể đột nhiên ngẩng đầu lên nói:
- Bệ hạ, xin ngài hãy tin tưởng phụ vương thần. Phụ vương vốn nghe nói bệ hạ có chứng đau đầu, nên đã phái thần tới Đại Tề, thần ở Ba Quốc tinh thông vu y chi thuật, tay nghề xoa bóp huyệt vị trên đầu của thần không tồi, nếu như bệ hạ không chê, có thể làm đi theo bên cạnh thánh giá, chẩn trị cho bệ hạ, làm bạn bên cạnh bệ hạ, chẩn trị, sắp xếp giường chiếu cho bệ hạ.
Nói xong, nàng vén tay áo lên, hai tay ôm vào nhau, bẻ xương khớp tay vang lên tiếng răng rắc, có vẻ như muốn ngay tại trên đại điện "sắp xếp giường chiếu" cho Đoan Khánh đế.
Kiếp trước, sống ở trong thành Lạc An nhiều năm, Khương Lê đã thành thạo ngôn ngữ Tề Quốc.
Nhưng là bây giờ, khi nói chuyện nàng cố ý dụng giọng địa phương, giọng nói ngượng ngịu không thông, còn kèm theo cả vẻ quê mùa. Ánh mắt bên dưới lông mày rậm tỏ vẻ chất phác, thái độ chân thành không hề kiêu ngạo tự ti, mang theo sự ngây ngô của thiếu niên.