Chương 4

Cứ như vậy, Lục hoàng tử ôm Tô Uyển Nhi bước vào xe ngựa.

Nhìn Lục hoàng tử ngọc thụ lâm phong, cẩn thận từng li từng tí ôm lấy Tô Uyển Nhi trong ngực.

Ta nhớ ở kiếp trước.

Khi đó, ta chân thành hy vọng tiểu thư gả cho hắn.

Lục hoàng tử là người tốt nhất trong các hoàng tử.

Không chỉ có dáng dấp khí khái anh hùng, còn đối xử vô cùng tốt với Tô Uyển Nhi.

Hai người ở cùng một chỗ, có thể được xem như một giai thoại.

Đáng tiếc, tiểu thư luôn không vừa lòng.

Dạng nam nhân tốt, nàng ta không muốn.

Nhìn qua Tô Uyển Nhi đang ngủ, khóe miệng ta hiện lên một tia cười lạnh.

Tính toán thời gian, trò hay ngay lập tức sẽ bắt đầu.

Mấy ngày sau, tại tiệc thưởng hoa.

Trăm hoa nở rộ, tâm trạng hoàng thượng vô cùng tốt.

Đối mặt với các đại thần cùng gia quyến, trong mắt cũng đầy ý cười.

Lục hoàng tử có sao nói vậy, là người có tình có nghĩa.

Hắn thích Tô Uyển Nhi, cũng không che giấu.

Cũng như hiện tại, hắn cầu xin hoàng thượng một thánh chỉ, muốn cầu hôn Tô Uyển Nhi.

Hoàng thượng vung tay, tứ hôn cho hai người.

Sau khi nhận được tin tức, toàn bộ phủ Trấn quốc công được sủng mà kinh ngạc, tranh thủ thời gian quỳ xuống tạ ơn.

Dù sao nhận được tứ hôn của hoàng thượng, trở thành tức phụ của hoàng gia.

Đây chính là phúc phần to lớn.

Nhưng Tô Uyển Nhi nghe được tin tức này, lại kiên quyết từ chối.

Cũng giống như kiếp trước, nàng nhìn sâu xa về phía Tứ hoàng tử.

Sau đó thẳng thắn cương nghị quỳ xuống, cự tuyệt đến vô cùng gọn gàng.

“Cầu hoàng thượng thu hồi ý chỉ, tiểu nữ không muốn.”

Nàng ta không có quy củ, xoay quanh giữa các hoàng tử thì cũng thôi đi.

Không nghĩ đến thậm chí còn không để thánh chỉ vào mắt.

Nhìn nàng ta không biết xấu hổ như vậy, vẻ mặt hoàng thượng hiện lên một tia hoài nghi.

“Tô thị, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?”

“Thiên hạ Cửu Châu, có thể được làm tức phụ của trẫm, nhiều người còn cầu mà không được.”

“Chẳng lẽ quá mức vui mừng nên nói sai?”

Trấn quốc công bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, điên cuồng nháy mắt với Tô Uyển Nhi.

Nhưng dường như Tô Uyển Nhi không nhìn thấy, vẫn mở miệng nói chắc như đinh đóng cột.

“Tiểu nữ không có nói sai, tiểu nữ không muốn gả cho Lục hoàng tử, xin hoàng thượng thành toàn.”

Lục hoàng tử tức giận đến quỳ xuống tại chỗ.

Trấn quốc công tức giận đến hôn mê bất tỉnh.

Văn võ bá quan đưa mắt nhìn nhau, xì xào bàn tán.

Ta nhớ rất rõ ràng.

Ở kiếp trước, ta quỳ trên mặt đất, bị dọa đến run lẩy bẩy.

Trong lòng mặc niệm.

“Tiểu thư, tiểu thư của ta, tiểu thư có tri thức hiểu lễ nghĩa. Người mau trở lại.”

“Dạng người không biết sống c.h.ế.t này chiếm lấy thân thể của người, làm bại hoại danh dự của người.”