Chương 2

Nàng ta liền học cưỡi ngựa, luôn cùng Tam hoàng tử uống rượu tới đêm khuya.

Tam hoàng tử vô cùng vui vẻ, khen nàng ta có tấm lòng nữ hiệp.

Ngũ hoàng tử thích độ đủ thứ thi thơ, ngâm nga phong hoa tuyết nguyệt.

Nàng ta viết chữ trâm hoa nhỏ, thường xuyên đàm thơ luận đạo cùng Ngũ hoàng tử.

Ngũ hoàng tử kinh ngạc vô cùng, phong nàng là Lý Thanh Chiếu thời bấy giờ.

Lục hoàng tử ôn nhu lương thiện, không nhìn được nhất là người bên ngoài chịu khổ.

Nàng ta cố ý xuất hiện ở nơi cung nhân bị phạt, lớn tiếng nói: “Người trong thiên hạ, ai ai cũng bình đẳng.”, còn cố ý để Lục hoàng tử nghe được.

Lục hoàng tử vô cùng cảm động, ánh mắt nhìn nàng ta càng ôn nhu dịu dàng.

Bát hoàng tử ai gặp cũng yêu, lại là muội phu của nàng ta.

Nhưng ngày ngày nàng ta nói chuyện trời đất cùng Bát hoàng tử, còn âm thầm nắm lấy tay Bát hoàng tử.

Làm nha hoàn thϊếp thân của nàng ta, ta đương nhiên là hướng về nàng ta.

Ở kiếp trước, nàng ta trở về phủ cùng hai hoàng tử, ta liền kiên nhẫn khuyên can.

“Tiểu thư, miệng đời đáng sợ, vẫn nên cẩn thận một chút sẽ tốt hơn.”

“Dù bọn họ là hoàng tử, nhưng tiểu thư khuê các chưa gả đi, việc này truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng thanh danh của tiểu thư.”

Nhưng mỗi lần như vậy nàng ta đều khoát khoát tay, tiện thế liếc nhìn ta.

“Không biết gì hết.”

“Ta là nữ chính trời chọn, tương lai phải làm hoàng hậu.”

“Lại nói, những hoàng tử vây quanh ta như vậy, chẳng phải vì có duyên sao.”

Cứ như vậy, nàng ta xoay vòng giữa các vị hoàng tử.

Trong đó nàng ta thích nhất là Lục hoàng tử.

Sau khi sống lại, nhìn nàng ta trang điểm, chuẩn bị đi uống rượu cùng Tam hoàng tử.

Đáy mắt ta lộ ra sự lạnh lẽo.

Bây giờ trời đã khuya.

Làm gì có danh môn quý nữ trong kinh thành nào lại ra ngoài vào đêm khuya, lại còn là gặp mặt nam nhân?

Nàng ta nhìn búi tóc châu ngọc tua cờ, vô cùng đắc ý.

Thật sự không có một chút phong phạm của đại gia khuê tú.

Phát hiện ra ta đang nhìn, nàng ta không kiên nhẫn, trợn mắt một cái nhìn ta.

“Làm sao? Bản tiểu thư muốn ra ngoài, ngươi dám cản?”

Ta lập tức quỳ xuống giải thích.

“Tiểu thư minh xét, ta chỉ là một nha hoàn, làm sao quản được chủ tử?”

“Chủ tử đi nơi nào, nô tỳ đương nhiên sẽ đi theo. Chỉ là nô tỳ nhìn thấy trâm cài bị lệch, đang định sửa sang lại cho tiểu thư.”

Nói xong, ta đưa gương đồng đến trước mặt nàng ta.

Nhìn thấy trâm cài thật sự bị lệch, lúc này nàng ta mới gật đầu, để cho ta đứng dậy.

Đêm đó, ta cùng nàng ta đổi trang phục bình thường, âm thầm ra khỏi phủ.