Ta là Khương Yến Khoa, nữ nhi độc nhất của đại tướng quân Triệu Thương quốc. Ta được sinh ra khi mẹ theo cha đi canh giữ biên quan loạn lạc. Cho đến khi ta mười bốn tuổi mới trở về kinh thành. Một nơi phồn hoa tốt đẹp khác xa một chốn quanh năm một màu u tối, ta nhanh chóng bị vẻ hào hoa phong nhã của tứ hoàng tử Tần Vân làm cho mê muội, lại không biết hắn đã có ánh trăng sáng của đời mình. Hắn sau lưng chê ta nhà quê lại đen đúa, nhưng vì cha ta có thể giúp hắn giành ngôi thái tử liền nén đau bỏ qua ánh trăng, cưới ta về làm chính phi. Thế nhưng, cha ta lại là đại đại trung thần, cũng không vì sủng ái ta mà giúp hắn hoàn thành nghiệp lớn. Thẹn quá hóa giận, hắn âm thầm hạ dược khiến ta ngỏm mất. Ta chết đi, hồn vất vưởng nhân gian suốt ba năm. Sau đó, ta phụ hồn vào thân xác của một con mèo hoang lang thang đói khát. Suốt mười năm, từ hồn ma du đãng trở thành mèo, ta đếm người đến thăm mộ ta ngoài người nhà lại có thêm một nam nhân mặt lạnh xa lạ. Hắn là tiểu thúc của Tần Vân, Tần Sở Diệp. Tần Sở Diệp trồng trước mộ của ta một loại cây kì lạ. Sau khi cái cây này lớn lên, đơm hoa kết trái cũng là lúc ta trở về, còn tuỳ thân một không gian thần bí. Kiếp này sống lại, ta dựa vào không gian thần kì kia sống đến kiêu ngạo, lại thay thế người kia trở thành ánh trăng của Tần Vân. Lúc này hắn nhìn ta ánh mắt tràn đầy si mê, thiếu điều muốn quỳ liếʍ. Ta bỏ qua hắn tiến về phía Tần Sở Diệp ôn nhu, thâm tình. Tần Vân lại phát điên.