Chương 15

Da đầu nàng tê dại, hoàn toàn không dám cử động.

“Đừng đυ.ng vào Khiêu Khiêu của ta!”

Một âm thanh mềm mại truyền đến, một viên pháo nhỏ hung hăng nện vào người Vân Sơ.

Nàng kinh ngạc nhìn xuống thì đã thấy tiểu hài tử ban nãy còn ở dưới lầu đã bay tới chỗ nàng.

Nháy mắt đã bò lên đầu gối của nàng.

Đôi tay đó lại chụp lên đ ỉnh đầu của nàng,

Mọi chuyện chỉ xảy ra trong tích tắc.

Vân Sơ bất ngờ không kịp phòng bị, thân mình lập tức lảo đảo.

Nàng che chở đứa nhỏ trong lòng theo bản năng, ôm hài tử ngã xuống đất.

“Phu nhân!”

Thính Phong vô cùng buồn bực, nàng ấy chẳng những không ngăn được tên nhóc không biết từ đâu chạy ra này mà còn khiến phu nhân ngã ngửa trước mặt bàn dân thiên hạ.

Nàng ấy vội đỡ Vân Sơ đứng lên, nhanh chóng giúp nàng chỉnh trang y phục, đầu tóc và trang sức.

“Hu hu hu ——!”

Một tiểu hài tử trắng trẻo xiêm y lộng lẫy ngồi bệt dưới đất khóc rống.

Không biết vì sao mà Vân Sơ lại cảm thấy ngực mình đau âm ỉ.

Nàng vén váy ngồi xổm xuống, ôn nhu hỏi: “Ngã đau chỗ nào, ta giúp con thổi?”

“Người xấu, ngươi là người xấu!” Tiểu gia hỏa hai mắt đẫm lệ, nhìn nàng lên án: “Khiêu Khiêu bị người đè chết rồi, hu hu hu, ta chán ghét ngươi...”

Vân Sơ nhìn sang.

Một con dế mèn bị đè bẹp dí nằm dưới đất, tiểu gia hỏa làm lơ chất nhầy trên xác dế, đưa tay nhặt dế mèn, nâng niu trong lòng bàn tay.

Vân Sơ sợ tới mức vội vàng lui về phía sau.

“Ngươi đền Khiêu Khiêu cho ta!” Tiểu gia hỏa khóc lóc trừng nàng: “Ngươi phải đền cho ta một con dế mèn giống như đúc!”

Vân Sơ: “...”

Hôm nay nàng ra cửa không xem ngày à, sao lại gặp phải chuyện phiền phức thế này?

“Thế tử, sao ngài lại khóc?”

“Tiểu tổ tông ơi, đã nói ngài cẩn thận một chút, có phải ngã đau rồi không!”

Một đám kẻ hầu người hạ lúc này mới chạy lên tới nơi, vây quanh tiểu tổ tông hỏi han ân cần.

Đứa nhỏ càng khóc bạo hơn: “Nàng... nàng đè chết Khiêu Khiêu của ta!”

Ma ma ban nãy còn dịu dàng dỗ dành chủ tử, vừa nghe mấy lời này, sắc mặt lập tức thay đổi, hung thần ác sát nhìn Vân Sơ: “Thứ không có mắt từ đâu tới, dám đè chết bảo bối của chủ tử nhà ta, ngươi...”

Nàng còn chưa nói xong thì tiểu thế tử vốn còn đang gào khóc đột nhiên ngưng hẳn tiếng nức nở.

Cặp mắt tròn xoe nhìn bà ta chằm chằm, không vui nói: “Ai cho phép ngươi mắng người ta, xin lỗi!”