Đêm khuya, hành lang một mảnh an tĩnh.
Tô Việt bị kéo lên giường “tâm sự” hồi lâu, đợi Triệu Thanh mệt mỏi chìm sâu vào giấc ngủ, mới từ từ đi ra từ trong phòng bệnh.
Hắn truyền tin mật cho cấp trên, báo lại toàn bộ tình hình của đoàn trưởng Ám Nha, không chút lừa gạt, miêu tả đúng sự thật.
Nếu như không sai, tổ chức sẽ rất nhanh phái người tiến hành vây bắt, lợi dụng thời điểm này một mẻ bắt gọn Ám Nha.
Ở đời trước, tuy Ám Nha đấu thắng được trận này, nhưng cũng chịu tổn thất nghiêm trọng, nguyên khí đại thương, từ đoàn trưởng đến thành viên, không ai có thể toàn thân rút lui.
Tô Việt không nhớ nổi lần đó hắn bị thương nặng không, chắc là không nghiêm trọng lắm, cho nên ấn tượng không khắc sâu.
Nếu không đã hóa thành ký ức bị đóng băng thê thảm ở núi tuyết, dày vò hắn hàng đêm không ngủ được.
Rét lạnh đến xương, rõ ràng trước mắt.
Tô Việt quét mắt nhìn đồng hồ, ba giờ đúng, ngẩng đầu nhìn dây tóc bóng đèn treo trên đỉnh đầu, như có luồng sáng xanh lóe lên trong mắt, tư tư rung động.
Hắn thản nhiên thu hồi ánh mắt, đôi tay cắm trong túi áo gió, làm bộ lơ đi camera mini, tự nhiên đi về phòng.
Ai có thể nghĩ tới hiện tại thiết bị theo dõi lại tân tiến nhường này.
Có câu nói rất đúng: Tri thức thay đổi vận mệnh, sáng tạo thành tựu tương lai.
Tất cả các cửa ra vào cùng thông đạo nơi đây đều bị giám thị, đoàn đội nhất cử nhất động đều bị bại lộ. Khó trách “Sơn Báo” có thể tìm được điểm đột phá cùng phản đồ nội ứng ngoại hợp, ném một quả bom vào nòng cốt Ám Nha, còn tra tấn Bồ Câu Trắng đến chết.
Tô Việt trong lòng tiếc hận không sớm nấu canh bồ câu, thêm chút táo đỏ kỷ tử dưỡng sinh tăng cường khí huyết, nhất là đối với người ban ngày làm việc ban đêm làm lụng như mình.
Hắn đi đến cửa phòng, mở cửa, bước vào, đóng cửa, tiện tay khóa trái, liền mạch lưu loát, dứt khoát đến độ tên phản đồ ngồi sau chiếc camera cũng không phản ứng kịp.
Anh Vũ vừa rồi là phát hiện ra điểm không thích hợp? Hay chỉ đơn thuần hoạt động cổ thôi?”
Trên hành lang có thể giấu diếm thiết bị theo dõi, nhưng phòng ở lại rất khó xâm nhập, ai cũng không biết tên kia về phòng có ngủ luôn không, hay còn đứng canh ở cửa phòng.
Tên phản đồ nhìn chằm chằm màn hình theo dõi, xoay người cùng một đám người trang bị toàn bộ võ trang của lính đánh thuê liếc nhìn nhau, thấp giọng nói: “Hắn ta hẳn không phát hiện ra, nhưng phòng ngừa vạn nhất, chúng ta cần lập tức triển khai hành động, không thể chờ tới hai ngày sau.”
Đám người đối diện không quan tâm tới hắn, tất cả đều đưa mắt về người đàn ông đứng hàng đầu, hiển nhiên người này mới là thủ lĩnh.
Hàn Thông, biệt danh Báo Đốm, thủ lĩnh đoàn lính đánh thuê “Sơn Báo”, coi Triệu Thanh là tử địch.
Ngọn nguồn thù hận rất đơn giản, ở nhóm lính đánh thuê cũng thường gặp, gã mù một con mắt, là bút tích của Triệu Thanh.
Mặc cho ai cũng không ngờ tới được, không chờ Ám Nha tìm tới cửa quét gọn, chủ lực Sơn Báo đã thừa cơ lẻn vào cứ điểm, sắp tấn công một đòn trí mạng.
Hàn Thông dự tính 2 ngày sau sẽ động thủ, nghĩ trước đem tin giả Sơn Báo tấn công dụ thành viên Ám Nha chạy ra ngoài một ít, làm suy yếu phòng ngự cứ điểm, sau đó sẽ đánh úp từ bên trong, bảo đảm không một sơ hở.
Vì mưu tính đại sự này, gã không tiếc hy sinh một nhóm anh em, mạo hiểm tấn công quán bar kia, may mắn cũng khiến cho Triệu Thanh bị thương nặng, không thì gã tức chết mất.
Phản đồ Sơn Tước đốc thúc: “Báo Đốm, anh còn do dự gì nữa, đoàn trưởng bị trọng thương không thể di chuyển, mặt khác các thành viên cũng mệt mỏi vô lực, hiện tại chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta báo thù.”
Hàn Thông liếc mắt đã vạch trần gương mặt che dấu nét sợ hãi của nam nhân, nhếch miệng nói: “Gấp cái gì, không thiếu hai ngày này, cậu vừa rồi chẳng phải nói không bị hắn ta phát hiện hay sao?”
Sơn Tước nhíu chặt mày, trong lòng có chút bất an: “Anh Vũ từ trước đến nay giác quan nhạy bén, dù cho đây là nơi an toàn, tôi cũng không thể đảm bảo được chắc chắn hai ngày này có thể qua mắt hắn được.”
“Anh Vũ...” Hàn Thông nhẩm biệt danh này, tên Anh Vũ này chưa gia nhập Ám Nha bao lâu, nhưng lại có thể khiến Triệu Thanh cất nhắc lên làm đội trưởng một tiểu đội, thực lực nhất định không thể khinh thường.
Lính đánh thuê không có thói quen khinh địch, một chút cỏ lay gió thổi cũng bị coi như đại địch, lãng phí tinh lực còn tốt hơn lãng phí tính mạng.
Hàn Thông thực nhanh hạ quyết tâm, vung tay lên nói:” Không đợi nữa, trước tiên động thủ, gϊếŧ sạch bọn chúng.”
Khi màn đêm dày đặc nhất, Sơn Báo bắt đầu hành động.
Theo bóng người men theo thông đạo, hơi thở đao súng phả vào mặt, Sơn Tước thấy thế trong lòng liền vui vẻ, quay người gọi đồng đội.
Kẻ yếu không đi một mình, phản đồi thì thường kết hội.
Sơn tước nhanh chóng tụ tập mấy người, cùng gia nhập với đoàn Sơn Báo, Triệu Thanh trong phòng bệnh trở thành mục tiêu diệt trừ quan trọng nhất.
Tô Việt cách một cánh cửa cũng có thể cảm nhận không khí xao động, bất quá chỉ là liếc mắt nhìn bóng đèn một cái, lại khiến lũ phản đồ vội vã hành động.
Hắn dựa lưng vào cửa phòng, mắt lưu ánh sáng nhàn nhạt, không có nửa điểm ý tứ muốn ra ngoài chiến đấu.