Ám sát tới lặng yên không một tiếng động, tấn công mãnh liệt.
Đám người Diều Hâu tránh vòng khai hỏa đầu tiên, nhanh chóng tiến hành phản kích, tiếng kêu thảm thiết hòa cùng mùi máu tươi tràn ngập không gian quán bar.
Trong hỗn loạn, có vài viên đạn bắn ra với góc độ xảo quyệt hướng tới Triệu Thanh, giống hệt đời trước.
Triệu Thanh vừa giải quyết xong bốn gã địch, nhận thấy nguy hiểm phía sau phản ứng nhanh nhẹn nghiêng người né tránh, lại không kịp thời thu chân lại.
Giây phút ấy, vẫn luôn chú ý tới y, Tô Việt đúng lúc phi chủy thủ trong tay, đánh chệch hướng viên đạn bay tới.
Bi thảm đời trước không hề tái diễn, người tuyết ở tương lai có lẽ cũng sẽ thay đổi.
Tô Việt còn chưa kịp tinh tế nhấm nháp hương vị tuyệt vời của sinh mệnh, tư vị kỳ diệu của nhân sinh ta tự quyết, bên tai đột nhiên truyền tới một trận gió lạnh, giương mắt, liền thấy Triệu Thanh đang nhào tới.
Có lẽ địch phát hiện có người ném vũ khí, cảm thấy có thể ăn hời thêm một mạng, liền đem hỏa lực tập trung lại.
Phản ứng của Tô Việt chỉ có thể là chạy trốn, nhưng hắn còn chưa kịp động, bởi đã bị người áp chặt xuống.
Triệu Thanh đánh gục một người, ánh mắt lạnh lùng quét qua quân địch còn lại, giơ tay nhắm thẳng súng, tinh chuẩn xuyên thấu, không phát nào trượt, ngay lập tức kết thúc trận đấu.
Chờ Diều Hâu cùng Khổng Tước chạy tới, Tô Việt đang chậm rãi từ trên đất bò dậy.
Hắn trầm mặc nhặt lại chủy thủ của mình, giương mắt nhìn cẳng chân trái bất hạnh trúng phải đạc lạn của Triệu Thanh.
“Có vẻ xuyên vào xương, tôi đã gọi Bồ Câu Trắng rồi.” Diều Hâu ngồi xổm xuống kiểm tra một chút, giúp Triệu Thanh sơ cứu đơn giản.
Lúc này, Triệu Thanh ngả người trên chiếc sô pha duy nhất được coi còn nguyên vẹn trong quán, híp đôi mắt phượng: “Kêu cậu ta đem vài người tới, điều tra rõ xem người đứng sau là ai, kết thúc kỳ nghỉ phải đưa tôi tư liệu.”
Diều Hâu cười khổ: “Đoàn trưởng, giờ chúng ta còn nghỉ tiếp được sao?”
Triệu Thanh rút khăn chà lau thân súng, nói: “Gấp cái gì, làm cho bọn họ sống trong sợ hãi một thời gian đi, tốt nhất có thể tụ tập nhiều rác một chút, miễn cho chúng ta mất công truy lùng.”
Khổng Tước vội vàng dọn “rác”, không quên hồ hởi với người bên cạnh: “Anh Vũ, cảm ơn ân cứu mạng nhé, có điều tôi vẫn không thể đáp ứng cậu được, bởi vì tôi cũng thích có kinh nghiệm hơn.”
Tô Việt bất đắc dĩ thở dài: “Chuyện nhỏ thôi, không cần nghĩ lung tung.”
Khổng Tước vứt cho hắn một cái liếc mắt: “Như thế nào là nghĩ lung tung, phải biết rằng một mỹ nhân mỹ miều ngọt nước như ta, đặt ra ngoài chính là khả ngộ bất khả cầu đấy.”
Tô Việt đạm nhiên nói: “Thật xin lỗi, tôi thích gà luộc nhạt nhẽo vô vị hơn.”
Khổng Tước: “...”
Hàng này không thể nói chuyện cùng được.
Tô Việt thất thần mà kiểm tra xung quanh, ánh mắt như có như không đảo qua sô pha.
Người nọ trước sau thẳng lưng đĩnh bạt, ánh mắt âm lãnh, trên mặt không hề để lộ bất kỳ biểu tình nào, thanh âm cũng không nghe ra khác thường.
Ngay cả khi Diều Hâu giúp y rửa sạch vết thương cùng băng bó cầm máu, Triệu Thanh cũng mặt không đổi sắc, tựa như không liên quan đến mình.
Sự nhẫn loại không giống người này...Có ai biết được y lại là người cực mẫn cảm?
Tô Việt cảm thấy sự tình càng lúc càng trở nên mất kiểm soát. Hiện tại, đoàn trưởng bị thương ở chân không thay đổi được, chính mình lại nợ đối phương một cái mạng.
Mọi việc không còn nằm trong kế hoạch, rõ ràng là hắn mượn tiên cơ đưa cho Triệu Thanh ân tình mới đúng!
Tô Việt không kiềm được mà ảo não, cũng không thể nói đối phương xen vào chuyện của người khác, bị thương là tự làm tự chịu? Lúc đó dí vào thái dương hắn chắc chắn không phải là tàn thuốc mà chính là nòng súng.
Dọn dẹp xong mớ hỗn độn, mấy người liền tụ tập xung quanh đoàn trưởng.
Tô Việt đứng phía xa xa, cố gắng thu cảm giác tồn tại đến mức thấp nhất, lại phát hiện Triệu Thanh vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn.