Tô Tần bị Trương Phượng trói chặt, bị khiêng như khiêng bò đưa đến nhà của thằng ngốc. Thằng ngốc tên là Phi Phi, năm nay cũng 15 tuổi. Cha nó chết xong ông bà nội cũng lần lượt qua đời. Trong nhà chỉ còn nó và mẹ tên là Vân Cầm. Nghe
nói
cha của thằng ngốc để lại
một
khoản tiền cho nó mua vợ, Vân Cầm vẫn cảm thấy con còn
nhỏ, có thể để thêm hai năm nữa. Nhưng
hiện
tại
cô
gái
Trương Phượng đưa tới giá rẻ, Vân Cầm cảm thấy có lời nên mua lại Tô Tần. Tô Tần bị nhốt ở trong phòng, đói đến kiệt sức. Đến tối muộn, có người đẩy cửa vào, đốt đèn. Thằng ngốc cầm
một
bát nước, đứng ở cửa, mím môi xem xét
cô. Thằng ngốc 15 tuổi nhưng
đã
cao tới 1m78,
trên
người mặc
một
cái áo phông hồng
đã
bị tẩy trắng bệch và quần sooc rộng thùng thình.
hắn
rất gầy, nhưng
không
phải là kiểu gầy giơ xương, da rất trắng, khuôn mặt
nhỏ
nhắn, ngũ quan xinh đẹp, đôi mắt trong veo, ánh mắt ấy nhìn
cô
cực kỳ giống
một
con chó
nhỏ
vô hại.
Mắt Tô Tần hơi ướt, thực tế
cô
không
nghĩ tới mình
sẽ
bị bán lại đến nhà cậu ngốc này. Ở kiếp trước,
cô
ở nhà của Trương Tinh suốt 5 năm, mà bởi vì
không
sinh được con nên cũng bị Trương Tinh bán lại cho
một
lão già 60 tuổi ở trong thôn. Nửa đêm khi
cô
chạy trốn
đã
vội vàng trốn vào nhà của cậu ngốc này. Cậu
đi
tìm mèo con, phát
hiện
ra Tô Tần ở dưới gầm giường. Khi Trương Tinh đến hỏi cậu có thấy Tô Tần
không, cậu gật đầu sau đó chỉ ra sân sau. Tô Tần trốn ở nhà cậu ngốc này mấy ngày. Cậu ngốc này mỗi ngày đều mang nước, mang bánh bao tới. Mẹ của cậu cứ nghĩ rằng cậu cầm đồ ăn cho mèo hoang nên cũng
không
để ý. Tô Tần ở gầm giường nhà cậu ấy suốt
một
tuần.
cô
ở gầm giường
không
dám
nói
lời nào, thậm chí
không
dám thở mạnh, cả
một
tuần cũng chỉ cùng cậu
nói
hai chữ “Cám ơn”.
một
tuần sau, vào buổi tối, cậu ấy
đã
mang
cô
trốn ra khỏi thôn, hai người chạy tới thị trấn Đồng La, tìm được
một
giáo viên dạy ở đó. Sau này, bị mấy đứa trẻ học ở trường tố cáo, Tô Tần và cậu bị bắt trở về thôn.
Bởi vì cậu ngốc
đã
vi phạm điều cấm kỵ trong thôn nên bị dân làng trừng phạt – THIÊU SỐNG. Mà khi bọn chúng định chặt đứt chân tay Tô Tần
thì
phát
hiện
cô
đang
mang thai, vì vậy
cô
tránh được tai họa. Rất nhiều năm sau
cô
đều
không
thể quên được cảnh tượng khi cậu ngốc ấy bị thiêu sống. Về sau thầy Lê Xuyên dẫn cảnh sát đến,
cô
bị dân làng dấu
đi. Thầy Lê Xuyên cùng cảnh sát
không
chịu bỏ cuộc,
ẩn
nấp trong núi suốt nửa tháng mới tra được dấu vết của
cô
và cứu
cô
ra. Trở lại thành phố,
cô
được bố mẹ đưa
đi
phá thai. Trương Phượng bị bắt vì tội buôn người, mà Trương Tinh cũng bị tóm bởi vì tội trước đây gϊếŧ người ở trong thành phố. Lý Vân Trân cùng dân làng mua vợ
thì
chỉ bị
nói
chuyện, giáo dục. Ngoài Tô Tần, trong thôn các
cô
gái
khác bị lừa bán cũng được cứu ra. Nhưng sau đó
một
số
cô
gái
khi trở lại thành phố lại lựa chọn về Đại Sơn vì các
cô
ấy
không
nỡ rời xa con của mình.
Tô Tần
đã
đi
đến đồn cảnh sát để tố cáo tội ác của Lý Vân Trân cùng mấy người họ hàng của bà ta tội cố ý gϊếŧ người, thiêu sống chàng trai bị ngốc ấy. Nhưng khi cảnh sát
đi
đến thôn tìm hiểu thông tin
thì
dân làng lại
nói
rằng trong thôn
không
có hai người là thằng ngốc và mẹ của cậu. Bởi vì
không
có bằng chứng gì nên chuyện ngày
đã
không
được giải quyết.
………
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, so với trường hợp những
cô
gái
khác bị bắt cóc và bán
đi, Tô Tần đều là may mắn hơn. Giờ phút này, khi nhìn thấy cậu ngốc này còn sống, đứng ở cửa,
cô
không
thể kiềm chế được, nước mắt như mưa. Cậu ngốc nhìn thấy
cô
khóc, vội vàng đem nước để
trên
chiếc tủ đen, lấy tay chỉ vào cái bát nước tráng men và
đi
ra ngoài. Cậu
không
phải
thật
sự
ngốc, cậu chính là trầm lặng,
không
thích
nói
chuyện và cố ý biểu
hiện
như
một
thằng ngốc với người ngoài. Cậu ấy thực ra rất thông minh, ở kiếp trước, nếu
không
nhờ có cậu ấy
thì
Tô Tần cũng
không
thể ra khỏi thôn được.
Tô Tần liếc nhìn chén nước nhưng
không
uống, chờ cho cậu ngốc
đi
ra khỏi phòng
cô
đổ nước xuống gầm giường. Ở trong thôn này, thực
sự
ngoại trừ cậu ngốc này,
cô
không
thể tin được ai. Bát nước này tuy là cậu ngốc kia mang vào nhưng
cô
không
thể xác định được bát nước này có bị mẹ cậu ta bỏ thuốc vào hay
không. Mặc dù lúc này
cô
đang
khát khô cổ
cô
cũng
không
dám chạm vào bát nước kia.
Cho dù là nhà gạch ở nông thôn
thì
hoàn cảnh vẫn kém ở trong thành phố, sàn của phòng ngủ
không
phải bằng bê tông, càng
không
có gạch men mà là đất bùn đen, chất lượng kém lại còn ẩm ướt. Nếu đèn
không
bật
thì
phòng ngủ tối đen như mực, nơi này ngay cả cái tủ cũng tối đen và cũ kỹ. Tấm trải giường và vỏ chăn mặc dù
đã
cũ nhưng được giặt rất sạch
sẽ, còn có mùi thơm mát của xà phòng vương lại, có thể thấy mẹ của cậu ngốc thích sạch
sẽ. Ngược lại, nhà của Trương Tinh rất luộm thuộm, bẩn thỉu, chăn đệm luôn ẩm ướt và có mùi nấm mốc rất buồn nôn.
Tô Tần biết cậu ngốc là người như thế nào, nếu trong nhà chỉ có mình cậu
thì
cô
sẽ
hoàn toàn có thể yên tâm. Thế nhưng cậu còn có mẹ, đối với mẹ cậu
cô
không
biết gì cả, nhưng quạ nào mà chẳng đen đầu, mẹ của cậu ấy chắc là cũng lạnh lùng, vô tình giống như những người khác trong thôn. Nếu
không
ở kiếp trước cậu ngốc ấy cũng
sẽ
không
để
cô
trốn ở gầm giường suốt
một
tuần.
Tô Tần rất buồn ngủ nhưng
cô
không
dám ngủ. Đêm đến, cậu ngốc lại
đi
vào phòng, lấy kéo cắt dây trói chân tay
cô
ra. Cậu đứng cạnh giường, nhìn
cô
và chỉ sang phòng bên cạnh: “Bên ngoài, chờ
cô”. Tô Tần xoa xoa cổ tay sưng vù của mình, nhìn chăm chú gáy cậu, miệng gọi “Phi Phi”. Cậu ngốc khựng lại, rất sửng sốt và quay lại nhìn
cô. Lúc này, ánh mắt cậu nhìn
cô
không
còn là kiểu ánh mắt hòa nhã, vô hại của chú chó
nhỏ
nữa, mà nó mang theo
sự
cảnh giác và sắc bén. Tô Tần bị ánh mắt bỗng nhiên thay đổi của cậu dọa sợ. Trong
một
khoảnh khắc,
cô
cảm thấy rằng chàng trai đứng trước mặt
cô
không
phải là Vân Phi đơn thuần và tốt bụng mà
cô
gặp được ở kiếp trước. Trong lòng hơi giật mình và khẩn trương, sau đó
cô
cẩn thận từng li từng tý dè dặt bao biện cho mình: “Tên ở nhà của tôi…. gọi là Phi Phi…..cậu có thể gọi tôi là Phi Phi”. Ánh mắt cậu lại ngay lập tức thay đổi, lại trở về kiểu nhìn ngốc nghếch vốn có.
Tô Tần xuống giường,
đi
giày và
đi
theo cậu ra ngoài phòng chính. Phòng chính có
một
bức chân dung treo
trên
tường, đối diện với cửa. Bóng đèn điện chiếu xuống
một
cái bàn ăn hình vuông
trên
đó bày hai món thức ăn
một
món canh.
một
đĩa thịt xông khói xào tỏi non,
một
đĩa ngồng cải xào,
một
bát canh đậu phụ nấu thịt lớn, ở mỗi ba cạnh bàn ăn đặt
một
bát cơm. Tô Tần thực
sự
rất đói,
cô
nhìn bát cơm nóng bụng sôi ùng ục. Cậu ngốc
đi
vào bếp mang 3 đôi đũa ra đưa cho
cô
một
đôi.
Tô Tần tỏ ra thực
sự
sợ hãi, người run lên, như thể
không
dám đưa tay ra nhận.Vân Cầm bê vào
một
đống củ cải trộn dầu ớt, thấy
cô
gái
run rẩy liền
nói
với
cô: “Đến đây ăn cơm
đi, ăn no bụng mới có sức làm con dâu chứ?” Tô Tần cẩn thận ngước mắt lên, đối mặt với đôi mắt khôn khéo, hiểu biết của Vân Cầm, cảm thấy trong lòng lạnh lẽo. Người phụ nữ này có làn da rất trắng, ngũ quan xinh đẹp,
trên
người
cô
ấy tuy mặc quần áo rách nhưng phong cách
không
giống
một
phụ nữ nông dân bình thường. Kiếp trước Tô Tần chưa bao giờ gặp
cô, chỉ trốn ở dưới gầm giường nghe qua giọng
nói
của
cô. Ánh mắt của người phụ nữ này dường như có thể xuyên thấu hết thảy, có thể thấy được là
một
phụ nữ khôn ngoan, sắc sảo,
không
dễ lừa như Trương Phượng và Lý Vân Trân.