Tay chân
cô
bị trói chặt,
không
có khả năng đánh trả, Lý Vân Trân hàng năm làm việc nhà nông, dáng người tuy gầy nhưng cả người đều có sức lực. Cho dù tay chân
cô
không
bị trói cũng đánh
không
lại được Lý Vân Trân. Mà dù cho
cô
có đánh được Lý Vân Trân
thì
cũng
không
thể chạy ra khỏi thôn này được. Người ở thôn này đối với việc mua vợ
đã
là chuyện thường ngày, nhìn
đã
quen. Vợ nhà ai muốn chạy thậm chí toàn thôn đều
sẽ
đi
ra hỗ trợ truy bắt, sau đó đánh gãy chân
cô
gái
đó, dùng những phương pháp tàn nhẫn tra tấn
cô
ấy để
cô
ấy
không
thể chạy được cũng
không
lại dám chạy
đi.
Nơi này
không
khí trong lành, mặt trời
đang
tỏa sáng, nhưng ở trong mắt Tô Tần, nơi này là địa ngục trần gian, trong
không
khí quẩn quanh hơi thở tà ác đến kinh tởm. Địa phương lạc hậu thường có phong cảnh xinh đẹp, cũng xuất
hiện
dân chúng gian hiểm, xảo trá.
cô
bị đẩy ngã xuống đất, xương khớp cả người đau như bị đánh gãy tới nơi. Trong sân, có các loại rau như hẹ, rau cần tây, rau mùi tây mà Lý Vân Trân trồng. Ngửi thấy mùi rau cần tây, Tô Tần cả người đều khó chịu, nhưng trong đầu
cô
lại nảy ra phương án tự cứu mình, mà rau cần tây trở thành cọng rơm cứu mạng của
cô.
Trương Tinh là
một
người luôn lo sợ bị bệnh,
hắn
sẽ
không
thể chịu đựng được khi có người vợ bị bệnh và
cô
có thể lợi dụng bệnh dị ứng của mình để mình bị nổi mề đay. Kiếp trước, khi
cô
nói
cho mẹ con Trương Tinh mình bị dị ứng rau cần tây, mẹ con Trương Tinh
không
tin, bắt buộc
cô
phải ăn, vì dị ứng
cô
bị nổi mề đay. Lúc ấy Trương Tinh còn nghi ngờ
cô
bị bệnh truyền nhiễm, còn tính lại bán
cô
cho người khác. Làm sao
cô
có thể chịu nổi nỗi thống khổ bị bán trao tay?
cô
phải quỳ xuống cầu xin hết lần này tới lần khác, và luôn đảm bảo với họ rằng các dấu hiệu dị ứng
sẽ
biến mất trong hai ngày. Hai mẹ con
đã
nhốt
cô
lại hai ngày, đến khi những nốt đỏ dị ứng biến mất mới thả
cô
ra. Mà kiếp này,
cô
hoàn toàn có thể thừa dịp chưa bị làm bẩn, lợi dụng cơ địa dị ứng, trước tránh được
một
kiếp. Về phần kế tiếp
cô
sẽ
bị bán
đi
đâu, lúc đó lại tính toán tiếp.
Tóm lại, phải tranh thủ thời gian, nơi
cô
bị đẩy xuống cách chỗ đất trồng rau chỉ có
một
mét. Lý Vân Trân cúi xuống, nhìn vào mặt
cô.
Khuôn mặt của
cô
gái
bị đánh sưng,
không
nhìn ra bộ dạng ban đầu. Cơ thể
không
được tắm rửa nhiều ngày cũng bốc mùi, cùng mùi phân heo cũng chẳng khác là bao. Tô Tần giả như là kinh hoàng và có phần điên loạn.
cô
liên tục lui hướng phía đất trồng rau, miệng lo lắng
nói: “Đừng đánh cháu, đừng đánh cháu, cháu
sẽ
ngoan ngoãn sinh con, ngoan ngoãn sinh con, đừng đánh cháu,…”
cô
gái
bật khóc nức nở, miệng lải nhải, bộ dáng dường như phát điên sau khi bị kí©h thí©ɧ. Nhìn thế nào cũng thấy đây mới chỉ là
một
cô
bé, còn chưa hoàn toàn trưởng thành, nếu thực
sự
không
phải bị Nhị Oa nhà Trương Phượng cường ngủ, làm sao có thể
nói
ra loại lời
nói
này? Lý Vân Trân càng nghĩ càng giận, tức vì
đã
cấp thêm 3.000 đồng kia. Tuy rằng
một
cô
gái
thân mình có sạch
sẽ
hay
không
với bà ta
thì
không
quan trọng, có thể sinh cho bà ta cháu trai là được. Bà ta tính toán
đi
cùng Trương Tinh đến nhà Trương Phượng làm căng để đòi bằng được 3.000 đồng về. Cái loại họ hàng ăn cháo đá bát
thì
không
cần cũng được!
…..
Thừa dịp Lý Vân Trân
không
chú ý, Tô Tần lùi đến chỗ đất trông rau, vùi mặt, cắn
một
khóm rau cần tây nuốt cả bùn đất vào trong bụng.
Lúc này, Trương Tinh trở về, gọi
một
tiếng “Mẹ”. Người đàn ông bước vào sân, nhìn thấy rụt lại ở chỗ đất trong rau
một
cô
gái
mặt mũi
thì
bầm dập, cả người run rẩy
thì
mặt mày tràn đầy vui mừng.
hắn
đi
tới và nhìn Tô Tần như
đang
xem xét, đánh giá
một
thứ đồ chơi và quay đầu lại hỏi Lý Vân Trân: “Là Trương Phượng mang tới sao? Bao nhiêu tiền thế?”. Cách
nói
như hỏi mua
một
đầu heo giá bao nhiêu.
Người đàn ông dáng người rắn chắc, cao lớn do làm việc đồng áng quanh năm. Da của
hắn
tối đen, các đặc điểm
trên
mặt cứng rắn, mày rậm giương lên.
hắn
mặc
một
chiết áo sơ mi kẻ ô sẫm màu nhăn nhúm
đã
bị giặt tẩy nhiều làm bạc màu và có hai mụn vá. Trương Tinh tốt nghiệp tiểu học, ở trong mắt dân làng,
hắn
là thành phần trí thức, so với những người đàn ông khác trong thôn,
hắn
là người có văn hóa cao nhất.
hắn
năm nay 30 tuổi,
đi
làm thuê trong thành vài năm rồi về nên cũng coi như có kiến thức, có kinh nghiệm và được dân làng đề cử làm trưởng thôn.
Lý Vân Trân đem
sự
việc kể cho Trương Tinh nghe sau đó rụt rè hèn mọn hỏi con: “Có cần phải đánh gãy chân
cô
ta
không? Miễn cho
cô
ta chạy trốn?”
Tuy rằng mặt mũi Tô Tần bị đánh sưng và
không
thể nhìn thấy bộ dáng ban đầu nhưng tốt xấu cũng là
một
nữ nhân.
“Chết tiệt, Trương Phượng này còn dám lừa tiền cả ông à? Đợi sau con
đi
tìm bà ta!” Trương Tinh liếc nhìn Tô Tần, phủi quần,
nói: “cô
ta
đã
là cái thứ phí tiền, lại làm cho què chân
thì
chẳng phải
không
có lời quá? Cho dù cho
cô
ta thêm
một
đôi cánh,
cô
ta cũng
không
chạy ra được. Mẹ, con đói, làm cho con
một
bát mỳ
đi”
Lý Vân Trân: “Được rồi. Vậy
cô
ta làm sao bây giờ?”
Trương Tinh ở trong thành phố vài năm, so với người trong thôn,
hắn
luôn có cảm giác về
sự
ưu việt.
hắn
thấy
hắn
không
giống người thường,
hắn
là khác biệt và
sẽ
trở thành đặc biệt và
hắn
cảm thấy mình khác với đám dân làng dốt nát này.
hắn
nhìn Tô Tần
nói: “Ném vào trong phòng con
đi, ăn no xong con làm
cô
ta”
…….
Tô Tần bị quăng vào phòng Trương Tinh, cách vách là phòng chính, hai mẹ con
đang
nói
chuyện,
cô
nghe được
rõ
ràng. Trương Tinh ngồi ở phòng chính ăn mỳ, Lý Vân Trân câu được câu
không
nói
chuyện với
hắn: “Tinh à, trưởng thôn của Lưu gia thôn gọi con sang đó làm gì thế?”
Trường Tinh
nói: “À, đó là trưởng trấn của trấn Đồng La, ông ấy gọi mấy thông trưởng bọn con đến họp. Nghe
nói
có
một
thạc sĩ họ Lê, đến Đồng La trấn dạy học và cho tất cả trẻ em của các thôn đều đến lớp. Người này sau khi đến Đồng La trấn,
không
biết nghe ở đâu
nói
thôn chúng ta có phong cảnh rất đẹp nên muốn đến thôn chúng ta sưu tầm….sưu tầm phong tục? Mẹ cũng biết tình huống thôn của chúng ta, làm sao có thể cho người ngoài vào được?”
Lý Vân Trân hỏi
hắn: “Khóa thạch? Đó là cái gì? Sưu tầm phong tục là cái gì?”
Trương Tinh nhìn người mẹ dốt nát với
sự
khinh bỉ: “Là thạc sĩ! Là thành phần tri thức văn hóa cao. Sưu tầm phong tục ý tứ là đến thăm thôn của chúng ta”
Lý Vân Trân à lên
một
tiếng: “Thành phần trí thức văn hóa cao? Kia…vậy
thì
văn hóa cao hơn con có phải
không?
Trương Tinh ăn
một
ngụm mỳ sợi: “Người ta là sinh viên, mẹ
nói
xem?”
…….
Nghe tiếng
nói
chuyện phòng ngoài truyền vào, trong lòng Tô Tần đầy kích động. Họ Lê, lại là thạc sĩ? Là Lê Xuyên sao? Thực là thầy Lê Xuyên sao? Mặc dù cùng Lê Xuyên kết hôn năm năm,
cô
vẫn thích gọn
anh
là “Thầy Lê Xuyên”,
không
quen sửa lại. Nhưng là ….thời gian dường như
không
khớp.
cô
nhớ kiếp trước khi Lê Xuyên đến đây dạy học là năm năm sau, lúc đó Lê Xuyên
đã
là phó giáo sư. Lê Xuyên 21 tuổi tốt nghiệp tiến sĩ, 26 tuổi là phó giáo sư, 28 tuổi thành giáo sư. Điều kiện gia đình rất tốt nhưng
anh
từ bỏ quyền thừa kế công việc kinh doanh của gia đình, lựa chọn
sự
nghiệp giáo dục, làm nghiên cứu.
hiện
tại là mùa xuân, cơ thể Tô Tần rất nhanh có phản ứng dị ứng. Thân thể
cô
bắt đầu ngứa ngáy, mụn đỏ nổi dày đặc khắp cơ thể.
trên
cổ,
trên
mặt và mu bàn tay
cô
chi chít mụn, nhìn ghê người.
- ------
Trương Tinh và Lý Vân Trân vào phòng nhìn thấy Tô Tần
đang
đau đớn lăn lộn
trên
giường, sau đó nhìn thấy mụn ban
trên
người
cô, cả hai cảm thấy da đầu tê dại. Cho dù đàn ông có thể nhắm mắt làm bừa với
một
phụ nữ xấu xí, nhưng với loại phụ nữ nhìn cả người dày đặc mụn ban đỏ, nhìn như nữ quỷ, làm sao có thể có hứng thú.
Lý Vân Trân lôi kéo con trai kêu lên: “Đồ Trương Phượng đáng chết ngàn lần, bán cho nhà ta
một
đứa con
gái
đã
điên còn có bệnh. Con à, đứa con
gái
này chúng ta
không
thể lấy, trả lại nó
đi! Cái loại phụ nữ điên còn bị bệnh thế này
không
thể sinh được con trai tốt,
đi, chúng ta
đi
đòi tiền về!
Tô Tần bị đánh mặt mũi sưng phù, mặt nhìn vốn
đã
đáng sợ, giờ lại thêm cổ, tay và mặt chi chít mụn làm Trương Tinh rùng mình.
hắn
không
ngại công cụ sinh con xấu, nhưng
hắn
sợ công cụ ngày bị bệnh truyền nhiễm.
hắn
cảm thấy bệnh này biểu
hiện
rất giống căn bệnh
hắn
biết ở trong thành phố…..là bệnh AIDS? Trương Tinh càng nghĩ càng sợ,
hắn
cùng mẹ nghĩ tới như nhau,
đi
tìm Trương Phượng giải quyết.
- -----------
Nghe
nói
trước đây khi ở trong thành phố Trương Tinh là
đã
đánh chết người, Trương Phượng có thể
không
sợ Lý Vân Trân nhưng ả sợ Trương Tinh. Trương Phượng đồng ý trả cho hai mẹ con 4.000 đồng và
nói: “Bác à, Tinh à,
hiện
nay trong thành phố an ninh
đang
làm chặt, bắt cóc
một
đứa con
gái
thực
sự
không
dễ dàng gì. Mọi người có thể nhượng bộ
một
chút
không, miễn là có thể sinh con, cháu nhắm mắt lại làm nó
không
phải đều như nhau?”. Trương Tinh nghĩ đến Tô Tần mụn nổi chi chít khắp người, kiên quyết
không
chịu: “không
được,
cô
đem tiền trả lại cho ông, đứa con
gái
này ông
không
cần”
Trương Phượng thấy
hắn
kiên quyết
không
chịu, sau đó nảy ra ý tưởng
nói: “Bác hai, Tinh,
cô
phải
đi
rất xa mới đem người bắt về được, thực
sự
không
dễ dàng,
cô
không
thể buôn bán bị lỗ
đi? Hay là như thế này, hai người đem con nhóc này bán cho nhà thằng ngốc ở cuối thôi
đi. Cha của thằng ngốc trước khi chết để lại cho nó
một
số tiền để mua vợ đó. Thằng ngốc nhà đó làm sao biết con nhóc này có bệnh hay
không? Hai người
nói
xem được
không?
Lý Vân Trân cảm thấy cách này được liền
nói: “Vậy mày cùng mẹ thằng ngốc
nói
chuyện, bàn bạc xem được 2.000 đồng
thì
bán cho nhà nó”
Trương Phượng vung tay, cười tươi
nói: “Tốt quá. Cháu
đi
ngay đây”