Điểm đáp xảo diệu như duyên số sắp đặt, hắn rơi thẳng lên trên người của cô gái. Long chỉ có thể hét lên một tiếng hét thất thanh kéo dài “AAAAAAA” và vung loạn tay chân
Cô gái nghe tiếng hét thì ngẩng đầu lên nhìn, nhưng cũng không có tránh kịp, mới thấy đó là 1 người con trai thì đã bị tên đó rơi trúng vào người. Đáng ghét hơn nữa là tay của tên này lại quờ quạng lung tung, thế nào lại trúng vào ngực cô.
2 người ngã ra đất, lăn mấy chục vòng theo sườn núi. Cô gái đầu váng mắt hoa, mãi 1 lúc sau mới tỉnh tỉnh lại thì nhìn thấy tên vô lại kia đang nằm trên người mình. Đầu hắn đặt giữa 2 ngọn núi thịt của cô, 1 tay hắn an toạ ngay ngắn trên 1 đỉnh núi, tay còn lại đặt bên eo của cô. Hắn nằm yên bất động, không cựa quậy. Cô cũng ngây ngốc nhìn hắn 1 hồi, mới định thần lại: “TÊN Da^ʍ TẶC”. Hét lên 3 chữ, cô vùng dậy, hất tên háo sắc kia khỏi người. Đứng dậy phủi phủi bụi đất và lá cây dính trên người, khi cô nhìn lại vẫn thấy tên kia nằm trên mặt đất, không cựa quậy thì tò mò tiến lại.
Dưới ánh sáng lờ mờ, cô thấy mặt hắn dính thứ gì đó. Đưa tay vén tóc hắn ra, cô mới giật mình, bởi thứ dính trên mặt tên kia chính là máu. Hơn nữa còn chảy rất nhiều. Cô hoảng hốt không biết làm thế nào, bởi cô mới có 19 tuổi. 19 năm sống trong gia tộc, gần như chưa có từng gặp phải tình trạng này. Cô có bị thương cũng có người băng bó hộ, nên dính vào chuyện, lại lóng ngóng không biết làm gì. Nhưng cô cũng biết nếu không làm gì, thì tên háo sắc kia sẽ chết. Vốn bản tính thiện lương, dù vừa bị sàm sỡ ngoài ý muốn nhưng cô vẫn chọn cứu hắn. Cô nhìn vào túi trữ vật. Chỉ có mỗi mấy bộ quần áo của cô. Không có thuốc thang gì. Cô luống cuống.
- Làm thế nào bây giờ? Bị thương thì trước tiên cần làm là gì? Đầu tiên là làm sạch vết thương, rồi cầm máu. Làm sạch vết thương, bên kia có 1 cái hồ nhỏ, trước mang tên háo sắc này qua đó đã. Haiz, tên mất dạy này, may mà gặp bà nhé, gặp người khác không khéo mất mạng rồi. Đúng là tốt quá cũng khổ mà.
Cô vừa lẩm bẩm nói xấu Long, vừa vác hắn đi. Nói là vác, chứ thực ra thì hắn bị cô cắp ngang hông. Nhẹ nhàng và gọn gàng.
Long thực ra đã tỉnh từ lâu. Vết máu trên mặt là do lúc ngã, hắn lăn lộn thế nào đập trúng 1 cục đá mà tạo thành. Tuy nhiên hắn cũng không có ngất. Nhưng phải giả ngất. Bởi cái tay hắn không hiểu sao lại nhằm trúng ngực người ta mà đặt. Hắn mà không giả ngất, chắc chắn sẽ bị bà cô bạo lực này truy vấn, và kiểu gì cũng bị gán cho cái mác” Háo sắc” lên mặt, không vừa lòng có khi còn ăn tẩn ngu người. Nên cách tốt nhất là giả ngất. Dù khả năng giả ngất vẫn bị hành xác khá cao, nhưng thà vậy, cũng không thể nào mang cái danh rình trộm gái bị bắt quả tang được. Im lặng là vàng.
Hắn bị cô gái cắp nách mang đi, hồi nãy giả chết nghe cô gái lẩm bẩm, hắn đoán cô đang mang hắn đi rửa vết thương. “Chắc là không sao đâu. Cô ta có lẽ hơi bạo lực nhưng bản tính thiện lương.” Nhưng hắn nhầm.
Cô gái mang Long ra tới hồ nước, thì đặt hắn bên ven hồ. Hắn vẫn nhắm mắt, nên không biết cô gái sau khi đặt hắn xuống làm gì. Nhưng 1 lúc sau, hắn lại bị nhấc lên. Rồi hắn mới giật mình mở mắt.
Đầu hắn bị dí xuống dưới hồ.
Cô gái tay phải nắm cổ hắn, dí đầu hắn xuống hồ nước. Tay trái thì đưa lên đầu hắn xoa xoa vò vò như gội đầu. Long mặc dù vết thương đã khép miệng từ lâu, bị vò đầu cũng không sao. Nhưng bị tra tấn kiểu này, hắn cũng có chút khó chịu. Thực sự không khác gì tra tấn phạm nhân trong phim là bao.
Qua tầm 30 giây, cô gái mới nhấc đầu hắn lên. Long cảm giác đầu bị xoay trái xoay phải. Cô gái đang tìm vết thương để băng bó. Nhưng trời tối là 1, tóc hắn đen là 2, vừa dính nước nên tóc bết vào là 3, cô không vạch từng chỗ mà tìm lại xoay xoay là 4. Nên dù có, cô cũng chả thể nào tìm được cái vết thương nó ở chỗ nào. Long nghe cô gái lẩm bẩm sau khi tha không xoay đầu hắn nữa:
- Bị thương chỗ nào ta? Nhìn chả thấy gì cả. Không quấn băng cầm máu thì hắn sẽ chết, mình sẽ mang danh sát nhân.... Không... Haiz, thôi đành vậy.
Long thở phào trong lòng. Nghe 3 chữ “thôi đành vậy”, hắn đoán có lẽ cô gái sẽ bỏ mặc hắn “đến chết” mà bỏ đi. Nhưng vài giây sau hắn mới biết hắn lại nhầm. Cô gái lấy từ trong túi trữ vật ra vài cái áo. Cô xé áo thành những mảnh vải dài, rồi bắt đầu “băng bó”. Vừa băng vừa thì thầm 1 mình:
- Thằng mất dạy. Thằng háo sắc. Tên vô lại...
Cô vừa nói vừa băng. Nếu Long có thể nhìn thấy vẻ mặt lúc này của cô gái, hẳn sẽ biết được lí do giải thích cho cái đầu hiện tại của hắn.
Bị băng thành 1 cục, hở mỗi khe mắt mà mũi. So với xác ướp còn kinh dị, đặc sắc hơn nhiều, bởi quần áo cô dùng để băng cho hắn, đều màu sắc phong phú. Nên nhìn hắn bây giờ, quả thực rất tức cười. Bị băng tròn vo lại, không tóc không tai, chỗ xanh chỗ vàng, chấm hồng chấm đỏ. Loáng thoáng lại có hình con bướm nhỏ nhỏ xinh xinh. Cô băng cho hắn, nhìn tay thì dịu dàng nhẹ nhàng lắm. Nhưng thành phẩm giống như đúc kết từ sự tra tấn đặc sắc nhất vậy.
Cô nhìn thành quả của mình, lắc lắc đầu:
- Tại sao mình không đi làm y sĩ nhỉ? Băng bó lần đầu mà đẹp như bác sĩ chuyên nghiệp lâu năm vậy. Không một kẽ hở.
Cô đâu biết, Long lúc này đang có xúc động muốn gϊếŧ người. tóc ướt bị quấn chặt vào đầu, miệng bị bịt kín. Khó chịu không tả nổi. Hắn lúc này mới biết cái ý nghĩ giả ngất của hắn là ngu ngốc cỡ nào. Nhưng trót ngu giả ngất rồi, đành diễn nốt cho trọn vai. Hắn vẫn nằm im.
Cô gái thấy hắn vẫn nằm im, trong suy nghĩ đoán có lẽ hắn bị chấn thương sọ não rồi, nhất thời không thể tỉnh lại.
- Thôi mang hắn về vậy. Vứt đây thì không chết vì mất máu cũng chết vì đói.
Hắn lại bị cô cắp nách mang đi. Cô mang hắn về nhà cô, 1 cách lén lút. Nhà cô có 2 người, 1 người còn lại là cha của cô. Mẹ cô vì khó sinh mà mất, nên cha cô thương cô lắm. Cô là thế giới duy nhất còn lại của ông, nên ông làm mọi thứ cũng chỉ vì cô. Trong 1 lần ra ngoài, bắt gặp Hàn Chu Thảo – loại linh thảo giúp tăng trưởng căn cốt tu luyện cho nữ giới cực tốt, ông cố gắng giành lấy từ trong tay của Thiên Độc Chu – linh thú cấp 3 trung kì tương ứng với Kim Đan trung kì nhân loại, dính phải độc của nó nên bây giờ, coi như nửa tàn phế. Nhưng mà ông cũng đa lấy được Hàn Chu Thảo, giúp cho cô căn cốt vững chắc hơn đồng lứa rất nhiều. Rủi cái, cô có duyên với luyện thể. Mà luyện thể, vốn dĩ đã là con đường khó khăn, đối vỡi nữ lại càng khó. Cần điều kiện cực kì khắc nghiệt và nhiều loại dược thảo để bồi bổ thể chất, mà những kì trân dị bảo đó lại không dùng tiền mà mua được, phải đổi bằng linh thạch. Cuộc sống 2 người hiện tại đều là do cống hiến những năm qua của ông mà có được, an phận bằng số tiền lĩnh hàng tháng và số tích trữ trước đó. Về phần linh thạch, hiện nay đã khan hiếm đến cực độ. Tính cả Vũ gia, mới chỉ có hơn 2000 viên linh thạch, là để bồi dưỡng những thiên tài nổi bật nhất của gia tộc. Vũ Thiên Lam chính là người nổi bật nhất thế hệ này.
Cô phải lén lút bởi cha cô rất bài xích nam nhân tiếp xúc với cô. Nên đến nay 19 tuổi, cô vẫn như 1 tờ giấy trắng. Ngoại hình xinh đẹp quyến rũ là thế, nhưng vì cha cô, nên cô không được tiếp xúc nhiều với người khác. Cô leo cửa sổ vào phòng, đặt hắn lên giường của mình, là nam nhân đầu tiên tiến vào phòng cô, nằm lên giường cô trừ cha cô. Cô đặt hắn lên giường, rồi quay đi.
Long ở trên giường, ngửi mùi thơm thoang thoảng nới đầu mũi thì đoán có lẽ đây là phòng của cô gái bạo lực, còn nơi hắn nằm thì là giường của cô. “Cũng êm ái, thơm tho phết”. Hắn hé mắt ra nhìn xung quanh đánh giá căn phòng. Tường nhà sơn mà hồng nhạt. Nhìn sang trái, là 1 tủ sách khá là nhiều cuốn sách được bày. Không biết cô có đọc hết chỗ ấy không nhưng nhìn vào tủ sách thì đa số là sách triết lí nhân sinh, ứng xử xã hội,...
Nhìn sang phải, hắn giật mình nhắm mắt lại thật nhanh. Cô gái đang quan sát hắn. “Chết rồi! Chết rồi! Bị phát hiện rồi. Ăn mắm rồi!” hắn nằm mà mồ hôi tuôn ra ướt đẫm cơ thể. Trong đầu khấn giời khấn đất, hi vọng cô gái thương tình hắn là người bệnh mà tha cho hắn.
Cô gái lúc đặt hắn xuống giường thì định đi thay quần áo, do quần áo cô đã ướt sũng mồ hôi, quần áo dính vào cơ thể rất khó chịu. Nhưng lại dừng lại 1 lúc quan sát tên háo sắc kia. Nhìn sơ qua thì có vẻ còn nhỏ, nhỏ tuổi hơn cả cô. Vậy mà dám có đảm lược đi rình trộm con gái nhà người khác, đúng là xấu xa từ trong trứng mà. Cô nhìn 1 lúc thì thấy tên kia mở mắt ti hí ra, nhìn lên trần nhà, nhìn xuống dưới chân, nhìn trái, rồi nhìn phải. Rồi nhắm mắt, người run lên như cầy sấy, mồ hôi chảy ròng ròng. Cô thắc mắc, “hay bị trúng gió? Cảm lạnh? Sốt rét?”
Long thì vẫn nằm yên không dám cựa quậy, nhưng vẫn run lên từng đợt, mồ hôi vẫn chảy đều. Hắn nằm yên, đầu dự đoán kết cục, tim đập từng nhịp đếm thời gian. Nhưng đợi mãi 1 lúc vẫn không có gì xảy ra, hắn ti hí mắt nhìn qua phải, hắn vẫn thấy cô đang đứng nhìn hắn. Cô tiến lên, đặt tay lên trán hắn xem hắn có bị sốt không nhưng cách mấy lớp vài, lại còn là vải ướt nữa nên cô chẳng cảm nhận được gì. Không khí có chút tĩnh lặng. Long phá vỡ sự yên lặng ấy bằng câu hỏi:
- Ư ư ư ư ư.......... ư ư!