Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sống Lại Năm 80 Tái Giá Với Chàng Nông Dân Thô Lỗ

Chương 2: Cô đúng là không biết xấu hổ

« Chương TrướcChương Tiếp »
“ Hahaha…, anh Phương à mau đến gọi cha đi kìa, hahaha…” Mấy đứa trẻ con đi theo Cố Phi Anh bắt đầu ồn ào.

Con trai thứ ba nhà họ Phương lúc này khuôn mặt biến đổi lúc trắng lúc xanh. Nếu là người khác, hắn còn có thể giở trò lưu mang mà đánh nhau với người ta rồi. Nhưng cái tên Cố Phi Anh này, trước kia ở trong thôi cũng là một kẻ chuyên bắt nạt người khác. Sau khi tham gia quân ngũ mấy năm trở về cả người to lớn như con gấu, tay chân mảnh khảnh này của hắn chưa chắc đã chịu được một đấm của người ta.

“Tao không thèm chấp mấy đứa con nít hôi chúng mày, hừ!” Tên họ Phương bỏ lại mấy câu nói này, xám xịt mà chạy.

Cố Phi Anh lại dẫn đám trẻ con vừa nói vừa cười mà đi xa.

Đám người Cố Phi Anh đi rồi, một người phụ nữ bên cạnh Kiều Thính Nam mới nhổ giọng nói: “Với cái dáng người thế kia, về sau ai mà làm vợ cậu Cố có khi chết vì sung sướиɠ mất.”

“Là chết vì sung sướиɠ hay chết trên giường hắn còn chưa biết được đâu? Nghe chồng tôi nói, cái kia của hắn được lắm đấy.”

“Cái đấy không cần nói tôi cũng biết. Ở cách xa mà tôi cũng ngửi thấy mùi vị nam tính trên người hắn rồi kìa.”

“Mùi gì cơ?”

“Cái mùi đặc trưng của đàn ông ý, cô muốn ngửi thì về bảo chồng cô làm việc chăm chỉ vào, cho cô ngửi ngất ngây luôn.”



Mấy người phụ nữ đã kết hôn sinh con khi nói đến chuyện giường chiếu này thì càng nói càng hăng, làm cho Kiều Thính Nam ở bên cạnh đi không được, ở lại cũng không xong.

“Mấy người các cô đúng là không biết xấu hổ, cô Kiều người ta vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ đấy, đừng có doạ người ta sợ chứ.” Lúc này một người phụ nữ mới chú ý đến Kiều Thính Nam liền mở miệng nói.

Mấy người đang hăng say lúc này mới thôi nói đến đề tài xấu hổ đó.

Kiều Thính Nam trong lòng lặng lẽ thở ra một hơi, trên mặt đầy vẻ ấm ức: “Cũng may vừa rồi có mấy chị nói giúp em, nếu không em chỉ còn cách nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nỗi oan này. Không biết là ai thiếu đạo đức như thế, lại lan truyền tin đồn như vậy, thật là muốn ép chết người ta mà.”

Kiều Thính Nam càng nói càng tủi thân, hốc mắt đỏ bừng, lã chã chực khóc khiến người thương sót. Cô vốn là người phương nam, dáng người vốn đã nhỏ nhắn, khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn, làn da trắng nõn nà, giọng nói cũng mềm mại, nhẹ nhàng. Hiện giờ bị tủi thân giọng nói lại càng không tự giác mà nhẹ nhàng hơn vài phần, khiến cho mấy người phụ nữ càng trở nên mềm lòng.

“Kẻ nào sinh con không c̠úc̠ Ꮒσα lại thả chó đi cắn bừa khắp nơi thế,em Kiều yên tâm, chị sẽ đi hỏi rõ chuyện này, bảo đảm sẽ tìm ra kẻ đã loan tin đồn vớ vẩn đến dập đầu xin lỗi em cho bằng được.” Một người phụ nữ vỗ ngưc đảm bảo với Kiều Thính Nam.

Mấy người phụ nữ khác cũng sôi nổi đồng ý hỗ trợ.

Kiều Thính Nam cảm ơn từng người một rồi tiễn họ đi.

Nửa đêm, những người khác đều ngủ say đi vào giấc mộng. Kiều Thính Nam lặng lẽ rời giường, soi đèn pin đi ra bờ sông cạnh rừng cây nhỏ. Đường đi gồ ghề lồi lõm, cô một tay cầm đèn pin, một tay cầm một cây gậy vừa đi vừa dập cỏ dại và nhánh cây khô vẩy sang bên cạnh. Trên đường đi cô cũng lo lắng đề phòng, sợ rằng đột nhiên có con rắn bò ra.

“A.” Phía trước có cái hố, cô không chú ý dẫm vào khoảng trống và bị té ngã.

Cô vừa mới chuẩn bị đứng lên, thì đột nhiên có một người hiện ra trước mắt. Người tới thân hình cao lớn, đứng sừng sững ở đó như nửa bức tường thành, trong đêm tối khiến người sợ hãi.

“Không bị sao chứ?” Cố Phi Anh ngồi xuống trước mặt cô, dò hỏi.

Nhìn thấy hắn, Kiều Thính Nam lại nhớ đến lời của mấy người phụ nữ bàn tán vào ban ngày.

Vợ tương lai của cậu cả nhà họ Cố về sau thật có phúc.

Với thân hình kia của hắn chỉ sợ là vợ hắn có khi chết ở trên giường mất.

Ở cách xa mà tôi cũng ngửi thấy mùi vị nam tính trên người hắn rồi kìa.

Những âm thanh lộn xộn đó chạy điên cuồng trong tâm trí Kiều Thính Nam. Cô vừa thẹn vừa bực, nhanh chóng lắc đầu để loại bỏ mấy ý nghĩ xấu xa đó ra khỏi tâm trí. Kiều Thính Nam, mày có còn là người không? Người ta có lòng tốt giúp mày, mày lại đi mơ ước thân hình của người ta. Đúng là đồ cầm thú!

Cầm thú Kiều Thính Nam sau khi tự phỉ nhổ bản thân, hồi thần lại mới phát hiện bản thân đã được Cố Phi Anh đỡ đến bờ sông nhỏ. Lúc này, hắn ngồi xổm trước mặt cô, lại cởi giày cởi tất ra cho cô.

“Anh, anh muốn làm gì?”Gần như ngay lúc nhận ra anh ta muốn làm cái gì, thì đồng thời Kiều Thính Nam nâng lên một chân khác đá vào ngực Cố Phi Anh, khiến hắn ngã ngồi trên mặt đất.

Sau khi phản ứng lại hành động vừa rồi của bản thân, Kiều Thính Nam chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

“Tôi, tôi xin lỗi, anh Cố, anh không sao chứ?” Cô chạy nhanh đến xin lỗi.

“Chân cô có đau không?” Cố Phi Anh làm như không có việc gì, đứng dậy vỗ vỗ mông, lại một lần nữa ngồi xổm trước mặt cô, khoảng cách lần này còn gần hơn lúc nãy.

Hả? Kiều Thính Nam bị hỏi có chút ngây ra. Cố Phi Anh đột nhiên bắt lấy cái chân vừa nãy mới đá hắn của cô, nhéo nhéo mắt cá chân hỏi.

“Chân này của cô có đau không?”

“A, không, không đau.” Hắn cách cô quá gần, gần đến nỗi cô có thể ngửi thấy cái mùi chỉ thuộc về hắn, khiến cô bối rối và sợ hãi.

“Vậy là tốt rồi.” Cố Phi Anh gật đầu, buông tay đang nắm mắt cá chân của cô ra, lại hơi rướn người về phía trước, khiến khoảng cách giữa hai người gần hơn một chút nữa.

Kiều Thính Nam cảm thấy trái tim như muốn chui ra khỏi l*иg ngực, hắn muốn làm gì vậy?

“Anh, anh đừng, đừng có mà vớ vẩn nhé.” Thanh âm run run, hốc mắt đo đỏ, giọng nói mềm mại cứ như đang làm nũng.

Cố Phi Anh nuốt nước bọt, cảm giác như cơ bắp toàn thân đều căng thẳng.

Phải một lúc lâu sau hắn mới lui về vị trí ban đầu, bắt một cái chân khác cởi giày cởi tất ra cho cô. Kiều Thính Nam tất nhiên là không đồng ý, giãy giụa bảo hắn buông tay.

“Đừng nhúc nhích, chân cô bị thương rồi. Tôi giúp cô nhìn xem, ngoan nào.” Nói xong, cô liền không giãy giụa nữa, ngồi im như tượng đá.

Trước tiên Cố Phi Anh dùng nước lạnh ở dưới sông rửa sạch miệng vết thương cho cô, lại tìm thấy thảo dược ở xung quanh, nhai nát rồi bôi lên mắt cá chân, cùng với một vết máu dài do ngã vào mấy mảng đá vụn.

Xử lý miệng vết thương xong, lại bôi thuốc cho cô, Cố Phi Anh móc ra một viên kẹo, bóc vỏ ra rồi nhét vào miệng cô, khen cô một câu như dỗ trẻ con: “Ngoan lắm, thưởng cho cô này.” Mặt Kiều Thính Nam đỏ như đít khỉ. Cô muốn nhổ viên kẹo ra ngay lập tức, vừa muốn phun thì nghe thấy Cố Phi Anh nói:

“Chẳng lẽ cô không muốn biết tại sao ban ngày hai ta lại cùng nằm trên giường đất à?”

Câu nói khiến Kiều Thính Nam đang phun viên kẹo đến bên miệng lại nuốt trở lại.

“Anh biết ai giở trò quỷ sau lưng à?” Kiều Thính Nam hỏi dồn.

Đời trước cô với Cố Phi Anh bị bắt gian trên giường, không lâu sau chuyện này bị lan truyền, Cố Phi Anh bị bắt giam, còn cô thì bị từ hôn rồi lại bệnh nặng một hồi. Chờ cô khỏi bệnh rồi thì mọi chuyện thành kết cục đã định. Cô nghi ngờ có người đã cố ý hãm hại cô và Cố Phi Anh, nhưng lại không tra được là ai làm. Bây giờ được sống lại một lần, cô nhất định phải tìm ra ai là người đứng sau lên kế hoạch huỷ hoại cuộc sống của cô và Cố Phi Anh?

“Không phải chính cô muốn tìm tôi, hẹn tôi ra đây à? Cô không nhớ sao?” Ánh mắt Cố Phi Anh phức tạp mà nhìn người phụ nữ trước mặt vẻ mặt mờ mịt, nếu không phải cô hẹn hắn ra đây thì làm sao hắn có thể thả lỏng cảnh giác mà mắc mưu được?
« Chương TrướcChương Tiếp »