Chương 1: Giấc mộng Hoàng Lương, bị bắt gian

Trong nhà tranh cũ nát, một đôi nam nữ quần áo không chỉnh tề nằm trên một chiếc giường gỗ bị hỏng.

Sau một lúc lâu, cô gái nỉ non một tiếng, chậm rãi mở mắt ra.

Huh, đây là chỗ nào?

Kiều Thính Nam chống tay xuống giường ngồi dậy, sau khi thấy rõ người đàn ông quần áo không chỉnh tề nằm trên giường, sắc mặt thay đổi.

Cố Phi Anh? Sao anh ta lại ở đây… Khoan đã.

Tình huống này, sao cô cảm giác như đã từng xảy ra vậy?

Một lát sau, một đoạn ký ức chôn sâu trong trí óc bị đào ra.

Cô nhớ ra rồi.

Năm đó, khi cô tham gia đội thanh niên tri thức ở nông thôn, không biết làm sao lại cùng với Cố Phi Anh là người trong thôn vừa mới xuất ngũ trở về nằm trên cùng một chiếc giường đất, bị người trong thôn tới lấy cỏ cho lợn vừa vặn bắt được.

Chuyện lần đó thực sự đã bị làm lớn, sau khi cô bị nhà chồng tương lai từ hôn đã bị bệnh nặng , Cố Phi Anh thì bị đưa đi Cục Công An rồi bị phán mười năm vì tội lưu manh.

Sau khi khỏi bệnh, cô gả cho con trai lớn nhà bí thư chi bộ của thôn, là người luôn chăm sóc cho cô và không chê nàng vì chuyện trước đó.

Vì để con cái có thể đi học và có cuộc sống tốt hơn, cô đã thức khuya từ đêm này qua đêm khác để thêu hoa, bán lấy tiền rồi đưa cho chồng để làm tiền vốn làm ăn.

Điều kiện trong nhà càng ngày càng tốt, nhưng sức khoẻ của cô thì lại càng ngày càng yếu đi.

Bởi vì hồi trẻ thức đêm thêu thùa mà đôi mắt đã bị thương nặng, chưa đến bốn mươi tuổi đã không thể nhìn thấy gì.

Chồng của cô hơn bốn mươi tuổi chính trực tráng niên, tài sản trăm tỷ, số tình nhân bên ngoài không đếm xuể.

Cha mẹ chồng coi cô là gánh nặng, con cái thì ngại cô làm xấu hổ.

Năm bốn mươi lăm tuổi, cô bị ly hôn, không được chia tài sản, tay trắng ra đi.

Vừa bị mù lại mang bệnh trong người, cô khi ở dưới gầm cầu đã bị lạnh cứng mà chết.

Vậy mà trong nháy mắt, cô đã trở lại hơn hai mươi năm trước?

Tình huống trước mắt này, cô cũng không biết đây là Trang Chu mộng điệp hay là điệp mộng Trang Chu??

“Cô Kiều?”

Bỗng nhiên một tiếng đàn ông vang lên, doạ Kiều Thính Nam một trận.

Xoay người, thì thấy Cố Phi Anh vừa nãy còn đang hôn mê bỗng nhiên tỉnh lại, lúc này đang nhíu mày nhìn cô.

“Anh Cố, anh…” Kiều Thính Nam vừa mới nói chuyện, đã nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh nói chuyện.

Không xong rồi, là người trong thôn tới lấy cỏ lợn.

Trong trí nhớ cô cùng Cố Phi Anh chính là bị những người này phát hiện.

“Mau lên, anh mau nhảy từ cửa sổ này ra ngoài đi.” Kiều Thính Nam vội vàng đi mở cửa sổ, nhưng cho dù cô đẩy như thế nào thì cửa sổ cũng không mở ra.

Mặt Kiều Thính Nam trắng bệch, biết rằng cô đã bị người khác tính kế.

Nhớ đến chuyện sắp xảy ra, mặt cô càng thêm khó coi.

“Cô Kiều, cô không sao chứ?” Cố Phi Anh thấy biểu tình Kiều Thính Nam không đúng lắm, có chút lo lắng hỏi.

Kiều Thính Nam cắn môi, giọng nói có chút run rẩy mà bắt lấy Cố Phi Anh nói: “ Anh Cố, anh trốn đi, anh mau tìm một chỗ trốn đi, không thể để họ phát hiện chúng ta trai đơn gái chiếc ở cùng nhau.”

Nói là như vậy, nhưng căn nhà nhỏ thế này liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy toàn bộ căn phòng, anh ta nên trốn chỗ nào?

Kiều Thính Nam đáy mắt mang theo tuyệt vọng.

Cố Phi Anh ấn bả vai Kiều Thính Nam, để cô nhìn hai mắt mình, từng câu từng chữ mà nói: “Cô Kiều, cô nghe tôi nói.”

Ngoài phòng, mấy người phụ nữ cõng đầy một gùi cỏ lợn đi qua nhà tranh nhỏ, thì có một người phụ nữ nói: “Mệt quá, chúng ta ngồi nghỉ một lúc đi!”

“Được, hôm nay nóng chết rồi, quần áo trên người tôi toàn là mồ hôi.”

“Chỉ sợ là không phải bị nóng đâu, mà là do nhịn quá lâu rồi ý chứ. Đàn ông trở lại rồi có khác, mấy ngày nay trông mặt cô hồng nhuận lên nhiều đấy.”

“Muốn chết mà, cô đúng là không biết ngại là gì cả.”



Trong lúc mấy người phụ nữ đang nói giỡn với nhau, đã đặt gùi cỏ xuống, chuẩn bị đẩy cửa nhà tranh vào ngồi nghỉ một lát.

“A…”

Đúng lúc này, chợt nghe trong phòng chuyền đến một tiếng thét chói tai.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Trong đó có một người phụ nữ ánh mắt chợt loé, không đợi người khác phản ứng lại, đã nhấc chân đá văng cửa phòng ra.

Trong phòng, Kiều Thính Nam hai tay ôm đầu gối ngồi trên giường đất phủ đầy tro bụi, chỉ trên mặt đất nói: “Có rắn!”

“Hả, chỗ nào, chỗ nào có rắn?” Vừa nghe có rắn, vài người phụ nữ vừa mới vào nhà sợ tới mức dậm chân.

Chỉ trong nháy mắt, Kiều Thính Nam liền nhìn thấy một bóng đen từ phía sau cánh cửa nhanh chóng rời đi.

Thấy thế, trai tim đang treo cao của Kiều Thính Nam rốt cuộc cũng được hạ xuống.

Mấy người phụ nữ tìm một vòng, cũng không thấy con rắn nào, liền nói: “Con rắn mà cô nói kia chắc thấy nhiều người đến, bị doạ sợ nên chắc chạy mất rồi.”

“Cũng may là các chị chạy đến kịp thời, lúc nãy em kém chút là bị doạ chết rồi.” Kiều Thính Nam xuống giường, vẻ mặt như là vẫn còn bị sợ hãi trong lòng mà vỗ ngực.

“Cô Kiều này thế mà lá gan cũng bé quá nhỉ.” Một người phụ nữ trêu ghẹo cô nói.

Kiều Thính Nam ngượng ngùng mà nói: “Từ nhỏ em hay sợ mấy lại đồ vật mềm oặt, nghĩ lại mà vẫn thấy ghê mà nổi cả da gà.”

“Đến tôi khi thấy rắn cũng sợ lắm chứ càng đừng nói đến cô Kiều đây là người từ thành phố xuống.” Một người phụ nữ khác cũng nói theo.

Lúc này, liền có một người hỏi Kiều Thính Nam: “Cô Kiều tới đây một mình làm gì vậy? Trời thì nóng, cô làm xong việc rồi à?”

Người hỏi cô câu này, chính là người phụ nữ đã đá cửa phòng vừa nãy.

Kiều Thính Nam biết người này, đó là can dâu thứ ba của trưởng thôn, chính là người đầu tiên đá cửa xông vào, sau khi tiến vào thì quét mắt khắp nơi, như thể đang tìm người nào đó.

Cô liền suy đoán, cô con dâu thứ ba nhà trưởng thôn này có lẽ đã biết chuyện cô cùng Cố Phi Anh bị gài bẫy.

“Số ích mẫu em hái lần trước sắp dùng hết rồi, muốn lên trên núi hái thêm, nhưng tìm một lúc lâu cũng không tìm thấy.” Kiều Thính Nam lúc nói chuyện riêng tư này, mặt cô đỏ bừng lên.

Lời này khiến mấy người phụ nữ mềm lòng, có người còn nói: “ Khó trách cô tìm không ra, những cây ích mẫu xung quanh đều bị đám trẻ con trong thôn hái mang đi bán rồi. Nhà tôi cũng may còn một ít phơi khô, lúc về tôi mang cho cô một ít nhé.”

“Thế thì ngại quá ạ.” Kiều Thính Nam vội vàng xua tay từ chối.

Người phụ nữ kia là người tốt bụng, xua tay nói: “Cũng chẳng phải đồ quý giá gì đâu, không đáng bao nhiêu tiền cả. Cô Kiều không cần khách khí với chúng tôi.”

Kiều Thính Nam liền cảm ơn người phụ nữ nọ.

Sau đó, Kiều Thính Nam theo mấy người phụ nữ cùng nhau trở về trong thôn.

Không nghĩ tới, trở lại trong thôn thì thấy mọi người nhìn cô bằng ánh mắt quái dị.

Trong lòng cô có vài suy đoán, nhưng vẻ mặt thì vẫn làm như không có chuyện gì.

“Chị à, trên mặt em có dính bẩn à? Sao mọi người nhìn em với vẻ mặt lạ vậy?” Kiều Thính Nam ra vẻ nghi hoặc hỏi người phụ nữ đi cùng.

Người phụ nữ đó liền nói: “Mặt em vừa nhỏ vừa trắng mịn như vậy, chị đây chỉ muốn ôm mà gặm mấy miếng, có thể có chuyện gì đâu chứ?”

Kiều Thính Nam bị trêu ghẹo mặt liền đỏ, chọc cho mấy chị gái đi cùng ôm bụng cười to.

Cười xong thì thấy có người mở miệng gọi người phụ nữ trung niên đi ngang qua và hỏi: “Thím Lưu, có chuyện gì vậy?”

Thím Lưu bị gọi lại ánh mắt quét qua Kiều Thính Nam và mấy người phụ nữ cõng gùi cỏ trên lưng một lượt, mới hỏi: “Các người vẫn ở cùng cô Kiều từ nãy tới giờ ư?”

“Đúng vậy, cô Kiều đi tìm cây ích mẫu, thấy rắn sợ tới mức sắp ngất đến nơi.” Người phụ nữ nói.

Thím Lưu nghe nói vậy, liền lẩm bẩm: “Vậy sao trong thôn có nguời lại nói cô Kiều cùng với Cố Phi Anh yêu đương vụиɠ ŧяộʍ trên núi chứ?”

“Hả? Với ai cơ?” Người phụ nữ cao giọng hỏi.

“Con trai lớn nhà họ Cố, tháng trước mới xuất ngũ trở về đó.” Thím Lưu vừa mới nói xong, thì nghe thấy tiếng của đám trẻ con từ hướng khác truyền đến.

Người đàn ông cao lớn mạnh mẽ dẫn đầu đám trẻ con đó, không phải vai chính trong miệng thím Lưu lúc nãy thì là ai.

“Anh Phi Anh giỏi quá, bọn em bắt cá ở sông đấy nhiều lần rồi, cũng chưa bắt được con cá nào to như thế cả.”

“Chứ sao nữa, mày tưởng mày là anh Phi Anh chắc.”

“Anh Phi Anh lần sau đi bắt cá thì gọi em đi nữa nha.”

“ Em nữa, em nữa.”



Mấy đứa trẻ vây quanh Cố Phi Anh từ từ đi qua.

Cố Phi Anh dáng người cao lớn vạm vỡ giống như ngọn núi nhỏ, cơ ngực cường tráng khiến bộ quần áo trước ngực phồng lên, thoạt nhìn rất phong độ. Bốn năm xâu cá lớn, mỗi con nặng phải hai đến ba cân, mà anh ta có thể dễ dàng xách bằng một tay.

Khi hai nhóm người đi ngang qua, có người muốn xem trò vui nên hô lên với Cố Phi Anh: “ Cố Phi Anh, có người nói anh với cô Kiều đây yêu đương vụиɠ ŧяộʍ trên núi, thật hay giả vậy?”

Cố Phi Anh dừng lại, mắt hướng về người vừa nói lúc nãy, trả lời: “Thật đấy.”

Ồ!

Anh ta vừa nói xong, mắt mọi người đều sáng lên, một loạt ánh mắt mơ hồ và không thiện cảm lại đổ dồn về Kiều Thính Nam.

Kiều Thính Nam liền cảm thấy đầu óc quay cuồng, máu nống cuộn trào, đậu má Cố Phi Anh bà đây đào mộ tổ tiên nhà anh à?

Lại nghe Cố Phi Anh không nhanh không chậm mà bổ thêm một câu: “Tôi với mẹ anh yêu đương vụиɠ ŧяộʍ đấy, anh cũng chui ra từ đũng quần tôi mà, còn không nhanh đến quỳ lạy gọi một tiếng cha đi.”