Sau khi sống lại, Kiều Thính Nam mới biết ở đời trước, chính vị hôn phu của cô đã đứng sau hãm hại cô bị bắt gian trên giường. Kẻ làm mù mắt cô, huỷ gia đình cô, hại cô đột tử đầu đường là chị em tốt của nàng. Một khi sống lại, Kiều Thính Nam thề sẽ cho bọn họ nhận hậu quả sống không bằng chết. Chờ đã, tại sao gã nông dân thô lỗ có thân thể cường tráng kia mỗi lần thấy cô lại mặt đỏ tai hồng? Không chỉ giúp cô trả thù đôi tra nam tiện nữ, còn mấy lần cứu cô khỏi nguy hiểm. Biết cô sau khi từ hôn không có chỗ để đi, hắn dồn cô vào tường, móc ra sổ hộ khẩu cùng toàn bộ gia sản của mình, nói rằng: “Chúng ta kết hôn giả đi, tôi nuôi em.” Này, không phải đã nói là kết hôn giả sao? Vậy đêm nào anh cũng lấy nước rửa chân rồi ngắm chân tôi như chàng ngốc làm cái gì? Kết hôn giả nhưng sao anh lại muốn làm chuyện vợ chồng với tôi, làm ổ trong chăn của tôi? Chờ đến lúc bụng lớn từng ngày rồi, Kiều Thính Nam mới ý thức được bản thân đã bị anh chàng thô lỗ quê mùa có vẻ ngoài thật thà chất phác nhưng bên trong bụng dạ lại đen tối này lừa gạt. Con cái cũng có cả rồi, làm sao có thể ly hôn được nữa chứ?