Chương 7: Mất rồi tìm lại được

An Tâm chạy ra ngoài cả ngày, tiêu sạch hết tiền trong người, đúng là không còn một đồng nào.

Về nhà, An Tâm mệt mỏi ngồi trên ghế sofa, đột nhiên nhớ ra đã mua rất nhiều thứ nhưng lại quên mua đồ ăn nấu cơm. Thấy Vương Tiểu Bàn sắp tan làm về, An Tâm vội vàng chạy vào bếp, mở tủ lạnh. May là trong tủ lạnh vẫn còn tđồ ăn, trong tủ đông còn có sườn và tôm.

An Tâm bắt đầu tất bật chuẩn bị bữa tối.

Chuẩn bị xong bữa tối, nhìn thấy một bàn đầy những món ăn mà Vương Tiểu Bàn thích, An Tâm rất hài lòng. Nhìn lại thời gian vẫn còn kịp, vì vậy An Tâm liền nháy mắt vào không gian.

Ngay khi bước vào không gian, An Tâm nhìn thấy Tiểu Bảo đang ngồi bắt chéo chân, miệng ngậm một cọng cỏ khô không biết tìm ở đâu, đầu kê trên người Bàn Hầu đang ngủ, cái dáng điệu trông thật lười nhác khiến An Tâm chỉ muốn đạp cho hai cái.

An Tâm nhìn Tiểu Bảo đang không thèm ngẩng đầu, không thèm mở mắt, không nói gì, đi đến chỗ những hạt giống mua ngày hôm nay nói: "Này, em đang rảnh rỗi như vậy thì sao không trồng hạt giống đi?"

Tiểu Bảo vẫn không đứng dậy, chỉ nhấc mí mắt nhìn An Tâm một cái nói: "Chủ nhân, chị đây là bóc lột trẻ em, em nhỏ như vậy làm sao có thể làm những việc nặng nhọc này được?"

An Tâm gật đầu tỏ vẻ hiểu ra nói: "Ồ, chị mới biết em là trẻ con, chị còn tưởng em là đại tiên cơ, hóa ra chỉ là tiểu quỷ mà thôi."

Tiểu Bảo nghe thấy hai chữ "đại tiên", ngay lập tức đứng dậy nhanh chóng đi đến bên cạnh An Tâm, mặt đầy vẻ tự hào nói: "Tất nhiên em là tiên, hửm, em không phải tiểu quỷ."

An Tâm mỉm cười, trong mắt hiện lên một tia ý cười, tiếp tục nói: "Ồ, hóa ra không phải tiểu quỷ, vậy xin hỏi đại thần, ngài có thể trồng hết những thứ này không?"

Nghe An Tâm nói "đại thần", Tiểu Bảo càng thêm đắc ý, rất kiêu ngạo nói: "Chỉ có chút đồ đạc này mà còn cần em tự tay làm sao? Nhìn cho kỹ đây!"

Chỉ trong một hơi thở, những thứ vốn đang nằm bừa bộn liền được sắp xếp gọn gàng, từ trên mặt đất, trong hồ, thậm chí còn có chuồng lợn, chuồng gà, v.v.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, An Tâm rất vui mừng, biết ngay Tiểu Bảo có thể làm, chỉ là muốn trốn việc thôi.

Nhìn Tiểu Bảo đang tự đắc, An Tâm cảm thấy buồn cười, xem ra dù là thần tiên giỏi giang đến đâu cũng đều ngây thơ ít nhiều.

An Tâm nghiêm túc nhìn Tiểu Bảo, trong lòng nghĩ: "Không đúng, phải là cây tinh linh mới đúng."

Tiểu Bảo vẫn đang khoe khoang, không biết mình đã bị lừa.

An Tâm nhìn thấy mọi thứ đã được sắp xếp rất tốt, rồi lại quan tâm đến Bàn Hầu một chút, sau đó quay trở lại phòng chuẩn bị đón Vương Tiểu Bàn về.

Thời gian vừa vặn, An Tâm vừa bước ra khỏi không gian thì nghe thấy tiếng cửa phòng ở bên ngoài mở ra, An Tâm như con bướm lao tới người Vương Tiểu Bàn vừa bước vào nhà còn chưa kịp đóng cửa.

Thấy An Tâm lao tới nhiệt tình, Vương Tiểu Bàn vội vàng đỡ An Tâm, hôn nhẹ lên trán An Tâm nói: "Đại Bảo đâu?"

Dù đang ôm nhau, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hạnh phúc, đây chính là câu hỏi đầu tiên mà Vương Tiểu Bàn hỏi khi về nhà sau giờ làm, cho dù An Tâm đang đứng trước mặt anh, anh vẫn sẽ hỏi như vậy, giống như đang xác nhận người đang đứng trước mặt anh chỉ thuộc về mình.

Câu hỏi tương tự, An Tâm nghe cũng cảm thấy hạnh phúc, bởi vì cô cũng đang xác nhận đây chính là người mà cô yêu nhất và dựa dẫm nhất.

Lần ôm này lâu hơn bao giờ hết, lâu đến nỗi chỉ có An Tâm biết đây là một sự mất mát và tìm lại được như thế nào, đây là một sự mong nhớ đến cồn cào.

Đối với Vương Tiểu Bàn, chỉ cần người trong vòng tay là An Tâm thì đó là điều hạnh phúc nhất, bởi vì ban đầu, Vương Tiểu Bàn đã giành được trái tim của An Tâm trước mặt rất nhiều quý ông ưu tú, vì vậy Vương Tiểu Bàn cho rằng mình yêu An Tâm hơn một chút trong tình yêu của hai người, nhưng thực ra Vương Tiểu Bàn không biết rằng ngay sau hôm nay, An Tâm yêu anh hơn yêu chính mình.

Đây cũng là lý do tại sao trong suốt cuộc đời sau này, bất kể An Tâm có làm gì điên cuồng, anh vẫn có thể bao dung và ủng hộ cô, nhưng câu chuyện sau đó tạm thời chưa nhắc đến.