Chương 40: Tổ chức khủng bố không cắn người

An Tâm không hề sợ hãi, chỉ là cảm thấy căng thẳng. Cô không muốn trải qua cảm giác mất đi những người mình yêu thương một lần nữa, gia đình và những người bạn đã từng chăm sóc mình!

Nghĩ đến những người bạn, An Tâm hỏi Vương Tiểu Bàn đang nắm tay mình: "Ông xã, lúc nãy em nghe anh gọi điện cho anh Triệu, anh nói với anh ấy chuyện trong tàu điện ngầm, anh ấy nói cái gì?"

Vương Tiểu Bàn ngẩn người ra một chút rồi đáp: "À, anh quên nói với em chuyện đó rồi. Em vừa dặn anh việc gì là anh lại quên mất."

An Tâm: "..."

Vương Tiểu Bàn cười nham nhở: "Anh nói với anh Triệu về chuyện gặp phải ở ga tàu điện ngầm, anh ấy bảo sáng sớm nay khu nhà anh ấy cũng xảy ra chuyện tương tự, có rất nhiều cảnh sát đến!"

An Tâm thở dài: "Chắc chắn là tận thế rồi, ông xã, bất kể anh có tin hay không, chúng ta đều phải chuẩn bị trước. Nếu không phải thì càng tốt, còn nếu là tận thế thật thì sao?"

An Tâm chỉ có thể khuyên nhủ Vương Tiểu Bàn như vậy, nếu không một mình cô chuẩn bị mọi thứ sẽ rất bất tiện, nhất định phải có người giúp đỡ mới được.

Chẳng còn cách nào khác, hiện tại chỉ có mình cô biết rằng tận thế sắp giáng lâm. Mặc dù những chuyện sắp xảy ra là điều mà tất cả mọi người đều phải đối mặt, nhưng An Tâm vẫn hy vọng mọi người có thể dần dần chấp nhận tận thế, không giống như kiếp trước, môi trường thay đổi đột ngột khiến tất cả mọi người bị đánh úp trở tay không kịp, người chết kẻ bị thương.

Ít nhất ông trời đã cho phép cô được sống lại, vậy hãy cố gắng để những chuyện xảy ra ở kiếp trước không lặp lại.

Nghĩ đến đây, An Tâm tiếp tục khuyên nhủ: "Ông xã, nếu chỉ một người gặp chuyện như vậy, có thể nói là do ngoài ý muốn, nhưng nếu tất cả mọi nơi đều xảy ra chuyện tương tự, thậm chí người bị thương không lâu sau cũng biến thành giống như người làm hại họ, thì chúng ta có nên suy nghĩ xem thế giới sau này sẽ biến thành cái dạng gì không?"

Vương Tiểu Bàn thực sự suy nghĩ nghiêm túc về lời nói của An Tâm, nhưng vẫn có chút cố chấp: "Đại Bảo, anh không phải không tin em nói. Cho dù biến thành như em nói, anh nghĩ một quốc gia lớn như chúng ta, chính quyền sẽ không nghĩ cách kiểm soát sao?"

An Tâm ôm trán, không còn cách nào khác, đây chính là tính cách thẳng thắn của anh.

Cô chỉ có thể tiếp tục: "Em cũng tin rằng chính phủ sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nhưng nếu đây là chuyện mà chính phủ hay cả quốc gia đều không thể kiểm soát thì sao? Thậm chí nếu cả thế giới đều thay đổi, lúc đó chúng ta phải làm gì? Chẳng lẽ chỉ chờ được giải cứu? Mà không tự cứu mình sao?"

An Tâm như chợt nghĩ ra điều gì, vội vàng nói: "Anh yêu nước như vậy, nếu cả thế giới đều thay đổi, người cần cứu trợ nhiều như vậy, anh có nỡ lòng chờ đợi được giải cứu sao?"

Lần này có vẻ như An Tâm đã nói đúng, Vương Tiểu Bàn gật đầu: "Em nói đúng, chúng ta có thể tự cứu mình, thì đừng lãng phí tài nguyên của quốc gia, nên dành những nguồn lực hạn hẹp cho những người cần được cứu trợ."

An Tâm thực sự muốn cười ha ha, nhưng cô cũng thực sự "ha ha" một tiếng.

An Tâm hiểu rõ tính cách của Vương Tiểu Bàn, biết anh là người yêu nước nồng nàn, không thể nói xấu chính quyền. Nếu có ai nói không hay, bất kể người đó là ai, anh nhất định phải "dạy dỗ" một bài học.

Cô tiếp tục nói: "Lát nữa đón được Dương Hồng, chúng ta đi thẳng đến siêu thị mua nhiều đồ ăn một chút. Tình hình hiện tại thế này, cũng không biết sắp tới sẽ ra sao?"

Lúc này Vương Tiểu Bàn đã hoàn toàn tin tưởng rằng tận thế sắp đến, đồng ý với mọi sắp xếp và chuẩn bị của An Tâm.

Thậm chí anh còn chủ động đề xuất: "Đại Bảo, hay chúng ta chuyển nhà đi? Nhà mình ở tầng hai mươi, lỡ mà mất điện thì phải làm sao? Hai chúng ta leo cầu thang còn khó khăn, huống chi là hai mẹ!"