Sau khi về phòng Mạc Nhiên đóng chặt cửa, mệt mỏi ngồi xuống dưới đất tựa lưng vào tường rồi nhắm chặt hai mắt lại. Lau đi giọt nước còn đọng trên khóe mắt, y tự thấy bản thân mình thật nực cười. Từ ngày mất đi mẫu thân, nhìn thấy người mà mình thương yêu nhất chết ngay trước mắt, cứ nghĩ nước mắt của mình cũng cạn từ lúc đó. Dù cho trong vương phủ cuộc sống khó khăn, dù bị ức hϊếp, chịu oan ức, sống cùng với người cha hai mặt giả tạo, đã quá quen với việc chịu đau đớn nên không dễ gì khóc.
Vậy thì cớ gì chỉ vì một nụ hôn mà phải khóc? Mạc Nhiên không biết, y cũng không biết vì sao lại vậy. Phải tồn tại ở một nơi mà kẻ mạnh thì sống, kẻ yếu bị chà đạp dưới chân, y không cho phép mình yếu đuối, y đã tự hứa với bản thân mình phải kiên cường sống tiếp, hơn nữa phải sống thật tốt. Thế nhưng hôm nay tại sao lại dễ xúc động như vậy?
Chịu người đời chê cười để gả vào Tần phủ, một nam nhân phải làm thê tử của người khác y muốn sao? Y muốn mình chen vào mối nhân duyên, phá hoại hạnh phúc của người khác sao?
Không! Y không hề muốn, nhưng y đâu được lựa chọn.
Y cố gắng nhịn để làm xong chuyện rồi rời khỏi đây, đến một nơi không ai biết sống một cuộc sống yên bình khó lắm sao?
Y không muốn mình trở thành một con cờ để người khác trêu đùa lợi dụng, muốn sống một cuộc sống vui vẻ như bao người khó lắm sao?
Cái gì mà thế tử, gì mà quyền quý cao sang, tất cả đều không cần. Người ngoài nhìn vào nghĩ y là nhi tử mà vương gia sủng ái nhất, nâng như nâng trứng muốn có gì thì có đó, làm bao người ghen tỵ. Nhưng ai hiểu cảm giác của y? Không có ai cả!
Không hiểu vì sao khi Tần Lăng ôm lấy y, mọi tủi nhục dồn nén trong bao năm đều ùa về. Không hiểu sao y thấy bản thân mình thật nhục nhã, bị người ta muốn hôn thì hôn, muốn sờ thì sờ như kỹ nữ, ngay từ lúc bắt đầu hắn cũng đã nói không muốn có một chút quan hệ gì với y, sao còn trêu đùa với y như vậy?
Tại sao khi gần gũi với người này lại thấy tim đau như muốn vỡ vụn, cảm giác hắn rất đáng ghét, rất muốn hận, muốn tránh né. Nhưng đâu đó trong tim lại len lỏi một cảm giác ấm áp, hắn từng nhắc y đi ngủ không được để tóc ướt, từng giúp y lau mồ hôi, từng để dành cho y bánh mà y thích. Tại sao lại toàn một đống cảm xúc hỗn độn thế này?
Mạc Nhiên ôm đầu giật mạnh lấy tóc mình, răng cắn chặt vào môi đến rỉ cả máu. Y không muốn mình trở thành một người bị người khác trêu đùa như vậy, không muốn...
Tần Lăng ở bên ngoài đi đi lại lại đã chục vòng, hắn nhìn căn phòng tối om đóng kín cửa.
Có nên gõ cửa không? Gõ rồi thì làm gì tiếp?
Nói hắn không có ý khi dễ y, liệu y tin không?
Lúc đó hắn chỉ đơn giản nghĩ cách đuổi Tống Nam Dương đi không nghĩ nhiều cho lắm, không để ý đến cảm xúc của y, chỉ là một nụ hôn thôi mà không lẽ y chưa hôn ai lần nào sao? Biết sẽ làm y khóc thà là cứ để bị phát hiện, một tên tri phủ nhỏ nhoi làm gì được mấy người hắn cơ chứ!
Tần Lăng thở dài lấy hết can đảm bước đến gần, giơ tay lên định gõ thì cánh cửa chợt mở. Mạc Nhiên đã lấy lại nét mặt điềm tĩnh thường ngày, đôi mắt đượm buồn, nhìn thấy Tần Lăng y hơi giật mình đứng thẫn người lại.
"Mạc Nhiên ta... Cho ta xin lỗi. Lúc nãy chỉ là ta vội vàng muốn đuổi Tống Nam Dương đi, ta không có ý gì khác." Tần Lăng nhìn thấy y vội vàng giải thích.
Mạc Nhiên nhìn thẳng vào hắn, ánh mặt lạnh lùng làm hắn nhìn thấy phát run: "Nếu ngươi muốn đuổi người thì thiếu gì cách, ngươi có thể đi ra rồi dụ hắn đi hướng khác, thậm chí là có thể một tay đánh ngất luôn cả hai người họ, ngươi giỏi võ như vậy không đánh nổi hai người trói gà không chặt sao?"
"Ta... "
" Tần Lăng! Ta nói cho ngươi biết. Ta không phải người ngươi muốn là có thể tùy tiện lăng nhục. Ta cũng là con người, ta cũng có lòng tự tôn của riêng mình."
Tần Lăng nghe y nói một hồi, vì hắn làm sai trước nên cũng không dám cãi nửa lời.
"Tần Lăng, ngươi có thể tùy tiện trêu đùa mấy cô nương của ngươi, nhưng ta thì khác ta không có quan hệ gì với ngươi, mong ngươi nhớ lấy. Nếu có lần sau..." Mạc Nhiên tiến lại gần, dùng ánh mắt tràn đầy sát khí nói: "Đừng trách ta trở mặt vô tình!"
Mạc Nhiên nói xong đẩy hắn ra một bên bước ra ngoài, Tần Lăng bị y đẩy đứng không vững dựa vào cửa, nghe y nói xong hắn nhếch môi cười nửa miệng, tức giận nói lớn: "Trần Mạc Nhiên! Ngươi đừng có thấy ta hạ mình xin lỗi thì được đà quá đáng. Ngươi là thê tử của ta, thê tử không phải là nên hầu hạ phu quân của mình sao, ta hôn một cái thì đã làm sao? Ngươi có tin bây giờ ta dám làm ngươi luôn không?"
Mạc Nhiên chưa đi xa y dừng bước lại xoay người nhìn Tần Lăng, bàn tay nắm chặt lại gằn giọng: "Ta không phải là thê tử của ngươi, hiện tại không phải sau này càng không phải!"
"Ta với ngươi đã bái thiên địa, dù ngươi không chấp nhận ngươi cũng đã là người của ta rồi." Tần Lăng vốn chỉ muốn đến xin lỗi nhưng không biết vì sao nghe y chối bỏ mối quan hệ của hai người, lạnh lùng với hắn, chỉ vì hắn hôn một cái mà tức giận đến vậy, hắn cảm thấy tức tối như muốn nổi điên lên. Tần Lăng lại gần bóp chặt bả vai y, hắn dùng sức mạnh làm y khẽ nhăn mặt lại. Mạc Nhiên nhìn hắn lạnh lùng hỏi: "Ngươi thích ta sao?"
Hắn khựng lại, lúng túng không trả lời được.
Mạc Nhiên thấy phản ứng của hắn, cười nửa miệng: "Nếu ngươi đã không thích thì cũng đừng nhắc đến chuyện phu thê!"
Mạc Nhiên hất tay hắn ra rồi quay người đi, Tần Lăng không phản ứng chỉ biết đứng đó. Hắn thẫn thờ nhìn y rời khỏi, trong lòng như mất mát thứ gì quan trọng.