“Phu thê giao bái!”
“Hửm, mời Công chúa…. Phu thê giao bái?”
“Có chuyện gì vậy? Sao công chúa không có động tĩnh gì vậy?”
“Xảy ra chuyện gì sao?”
Nghe thấy tiếng ồn ào bàn tán của mọi người, ta bỗng sực tỉnh, mở mắt ra chỉ thấy một màu đỏ.
Ta cúi xuống nhìn đôi giày thêu đỏ, bộ váy đỏ, vẫn chưa hoàn hồn sau nỗi sợ hãi khi bị đuối nước.
Ta còn nhớ, ta dẫn theo thị vệ muốn đi xem thử rốt cuộc nữ nhân kia là kẻ nào, đến trước sân nơi Kim ốc tàng Kiều đó, ta vốn không hề có ý định tranh cãi với nàng ta.
Nàng ta lại quỳ trên đất khóc đến bất lực, vừa quỳ vừa cầu xin ta buông tha cho nàng ta, nói rằng nàng ta và Tiêu Đạc mới là một đôi.
Ta cảm thấy thật vô vị, vừa muốn rời đi đột nhiên một đứa nhóc từ góc sân chạy tới.
Thị vệ bên cạnh không kịp ngăn cản, tên nhóc đó đã đẩy ta rơi xuống hồ gần đó.
Sau khi rơi xuống hồ, ta còn mơ hồ nghe thấy tiếng la lối om sòm:
“Nữ nhân xấu xa! Ai cho người bắt nạt mẹ ta, đi chết đi! Ngươi và thứ trong bụng ngươi đều là đồ xấu xa! Ta nhất định sẽ không để các người cướp cha của ta đi!”
“Oản Oản” Một bàn tay trắng nõn, thon dài đưa tới phủ lên bàn tay đang cầm hoa lụa đỏ của ta: “Sao nàng không bái? Sau khi bái lạy xong chúng ta sẽ kết thành phu thê, không phải đây là giây phút nàng đã chờ đợi từ lâu hay sao?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, khắp người ta run sợ, những ký ức kiếp trước bị hắn ghét bỏ, phản bội lần nữa hiện ra.
Ta không biết bằng cách nào mà ta có thể quay lại thời điểm mọi chuyện còn chưa bắt đầu.
Nếu đã như vậy, làm sao ta có thể cùng hắn kết thành phu thê một lần nữa cơ chứ?
“Bái đường?” Ta lập tức gỡ khăn trùm đầu, ném đi hoa lụa trong tay.
Trưởng Công chúa của Đại Khánh vốn không phải là người dịu dàng hòa nhã, nàng được sủng ái vô cùng, từ trước đến nay luôn hành động tùy ý, chỉ sau khi phải lòng Tiêu Đạc mới khoác lên mình dáng vẻ hiền thục.
Ta ra hiệu cho Thượng thư đại nhân xướng lễ đứng sang một bên, ngang nhiên ngồi ở chính giữa, kiêu ngạo mà nói:
“Hôn sự này hủy bỏ, ma ma, mời mọi người ra ngoài đi.”
“Ôi! Nô tì đi ngay!” Tề mama chăm sóc ta từ nhỏ tới lớn, nghe thấy lời này, nụ cười trên mặt bà ấy không giấu được.
Mặt Tiêu Đạc tái mét, tay cầm dải lụa đỏ trở nên trắng bệch, mím chặt môi: “Oản Oản, nàng đang làm gì thế?”
Ta cẩn thận quan sát hắn, ở chốn phồn hoa ngập tràn sắc đỏ, Tiêu Đạc giống như ngọc bích không nhiễm một hạt bụi, tấm thân trong sáng thuần khiết của một quân tử, trạng nguyên số một được mọi người ca tụng.
Nhưng ai có thể nghĩ tới, người mà ngày ngày nói với ta rằng trọn đời trọn kiếp chỉ yêu mình ta, người ngày ngày mong chờ cùng ta kết thành phu thê ân ân ái ái tới khi bạc đầu lại có thể phản bội ta, đi yêu kẻ khác.
Ta thân là Công chúa duy nhất của Đại Khánh, hoàng huynh của ta là đương kim thánh thượng, dù kiếp sau Tiêu Đạc đầu thai làm người cũng không xứng với ta.
Tại sao ta có thể yêu một kẻ trong tim đã có người khác lại còn dơ bẩn như hắn được chứ.
Ngày ta nhặt được hắn ở trên núi, tuy quần áo hắn toàn là bùn đất nhưng dáng người lại vô cùng cao ráo, khuôn mặt lấm lem cũng không thể che đi vẻ ngoài khôi ngô của hắn.
Ở ngoài kia có biết bao nhiêu kẻ sĩ bần hàn khổ sở tranh đấu trên con đường làm quan giống như hắn, tại sao ta chỉ một lòng hướng về hắn? Mới đó mà bảy năm đã trôi qua.
Ta nhớ lại ngày đầu gặp nhau, hắn nắm chặt ngọc bội trong tay.
----
Ta cười nhạt nói: “Tiêu đại nhân, hôm nay ngươi cùng ta thành hôn, trong đêm động phòng hoa chúc này định thu xếp cho người ngươi yêu và con của ngươi như thế nào đây?”
Tiêu Đạc ngước mắt lên nhìn ta, ánh mắt hoảng hốt lo sợ, đôi môi run rẩy, mặt hắn tái mét:
“Công chúa, nàng đang nói gì vậy? Người ta yêu chỉ có mình nàng mà thôi.”
Ta cười lạnh, thật giống như một câu chuyện cười, rốt cuộc tại sao ta có thể nhìn trúng loại người này chứ? Chắc kiếp trước não ta có vấn đề.
Dựa theo ký ức của ta ở kiếp trước, ta vẫn nhớ rõ tướng mạo và nơi ở của nữ nhân kia.
“Đầu gối nam tử bằng vàng”, tháng trước hắn quỳ trước Hoàng huynh ta ở Kim Loan Điện.
Đến hôm nay, hắn lại hoảng loạn quỳ dưới chân ta: “Oản Oản, không phải, không phải ta có người khác, ta chỉ yêu nàng, nàng ta không phải là người ta yêu, tin ta…nàng hãy tin ta.”
Bàn tay hắn lạnh toát nắm chặt tay ta, đôi mắt đỏ ngầu, khổ sở cầu xin: “Nàng đừng rời bỏ ta, chúng ta đã bái đường rồi, ta đã là phu quân của nàng.”
Phu quân? Ta cúi xuống nhìn hắn rồi bật cười, cười tới nỗi nước mắt đều đã lăn dài trên má.
Hắn hoảng loạn lúng túng: “Oản Oản, nàng đừng như thế, đừng như vậy mà, ta sai rồi, ta sai rồi…”
Sai rồi, từ khi bắt đầu, mối hôn sự này đã là sai lầm rồi.
Đến hôm nay ta mới nghĩ thông suốt những chuyện đã qua, những chuyện ta đã từng xem nhẹ.