12.
Lúc ta đến bên ngoài thư phòng vô tình đυ.ng phải Ứng Bất Phàm đang từ bên trong đi ra.
Giờ ngọ ánh nắng chói chang rực rỡ, lúc hắn nhìn về phía ta, ánh mắt vẫn chưa kịp che dấu. Trong ánh mắt ấy chứa đựng muôn vàn yêu thương cùng hâm mộ, không sót thứ gì.
Ánh mắt này nhìn sao cũng có chút quen thuộc.
Thời gian đầu lúc ta mới gả cho Tiết Nghiễn, mỗi ngày soi gương đều nhìn thấy ánh mắt này.
Tay ta không tự chủ được siết chặt, trong đầu đột nhiên vang lên câu nói mà ba năm trước, lúc Tiết Nghiễn lôi kéo tay ta đã từng vô tình thốt ra.
“Tiểu tử kia nhìn nàng bằng ánh mắt sáng rực nồng nhiệt, rõ ràng giống nàng..”
Ta cùng Ứng Bất Phàm nhìn nhau, bỗng nhiên hiểu rõ vế sau của câu nói mà hắn chưa kịp nói xong.
“Tiểu tử kia nhìn nàng bằng ánh mắt sáng rực nồng nhiệt, rõ ràng giống y như ánh mắt nàng nhìn ta năm xưa.”
Bỗng nhiên ta không muốn vào thư phòng nữa, quay đầu bước ra ngoài.
Ta muốn đi hỏi Tiết Nghiễn một chút, có phải hắn vẫn luôn biết sự ái mộ mà ta dành cho hắn nhưng hắn vẫn cố ý phớt lờ chà đạp tấm lòng của ta?
Khi bước ra đến cổng, ta bị Tạ Nhu cản lại.
Trong tay nàng mang theo lễ vật đến thăm hỏi, ngăn ta lại hỏi có phải ta muốn đi tìm Tiết Nghiễn hay không.
“Ngươi cho rằng người mà Nghiễn ca ca muốn cứu hôm đó chính là ngươi sao?”
Ta hít sâu một hơi, hơi nghiêng người nhường đường, dẫn Tạ Nhu vào tiểu viện.
“Lời ngươi mới nói ở cửa là có ý gì?”
Tạ Nhu vẫn giữ nguyên nét cười ôn nhu trên mặt, mở miệng lại nói ra lời đâm thẳng vào tim người khác:
“Nghiễn ca ca cùng Tống Thi Lâm giao thủ hơn hai năm, chàng hiểu hắn cũng như hắn hiểu chàng. Ngay từ đầu chàng ta đã biết, người được chàng lựa chọn chắc chắn sẽ bị Tống Thi Lâm đẩy xuống núi.”
Trong giây phút này ta bừng tỉnh đại ngộ, khi Tiết Nghiễn vươn tay về phía ta, ánh mắt của hắn không phải đau lòng đến bật khóc, mà là chột dạ cùng hổ thẹn.
Thì ra hắn đã sớm đoán được kết cục ta sẽ là người bị đẩy xuống núi.
Trong cổ họng ta dâng lên một cỗ tanh ngọt, vui buồn đan xen, ép đến nội tạng đều đau đớn.
Ta móc đoản đao từ trong ngực ra, kề sát vào cổ Tạ Nhu, ép hỏi nàng: “Ngươi thông minh như vậy, có một việc ngươi khẳng định biết. Ta cùng Tiết Nghiễn ba năm nay chưa từng giao lưu, vì sao tặc nhân kia lại đến tìm ta?”
Tạ Nhu không để ý mình bị ta kề đao vào cổ, nàng nói: “Ta ở một mình sợ hãi, vậy nên ta làm như vô tình nhắc đến tên ngươi với Tống Thi Lâm. Hắn vậy mà liền mang ngươi đem về làm bạn với ta.”
Ta đã biết.
Lúc ấy sự tình vừa nguy cấp lại rối tung, ta không có cách nào tập trung suy nghĩ.
Sau khi tỉnh lại ta cẩn thận cân nhắc một phen, đoán được việc ta bị bắt khả năng cao có liên quan đến Tạ Nhu.
Ta hỏi nàng: “Ngươi nghĩ Tiết Nghiễn, kẻ mà ngươi yêu thương, biết một mặt tự tư tự lợi cùng ác độc này của ngươi không?”
Ai ngờ Tạ Nhu giống như nghe được một trò đùa, bật cười đầy trào phúng nhìn kĩ ta: “Ta đã sớm nói với Nghiễn ca ca bởi vì ta lỡ lời mới khiến cho ngươi bị bắt. Sao? Chàng không có nói cho ngươi biết đúng không? Vậy chàng chắc là cũng chưa nói với ngươi, chàng đã thay mặt ngươi tha thứ cho ta rồi?”
Ghê tởm.
Hai kẻ này cùng một dạng người vừa vô sỉ lại buồn nôn đến cực điểm.
“Chuyện ngươi làm ra tự có luật pháp trừng trị, tha thứ của Tiết Nghiễn thì đáng cái mẹ gì chứ.”
Nói xong ta thu đao lại, gọi hạ nhân đến đem Tạ Nhu đuổi ra khỏi cửa.
13.
Ta nhốt mình trong phòng, nhìn ánh tà dương len lói ngoài cửa sổ.
Sau khi ta từ trong cơn hôn mê tỉnh lại, cha ta vì ta mà mài một thanh đao nhỏ, sắc bén đến mức sợi tóc rơi xuống cũng đứt làm hai.
Hạ nhân muốn đi theo ta, lại bị ta cự tuyệt.
Một mình ta cưỡi ngựa qua một con phố dài đằng đẵng, đi đến tửu lâu trong thành, bước vào sương phòng mà Tiết Nghiễn hẹn gặp ta.
Khoảng thời gian dưỡng thương, ta và hắn không gặp nhau, lúc này hắn cả người hắn gầy gò, sắc mặt có chút tiều tuỵ.
Nhưng lúc nhìn thấy ta, ánh mắt của hắn sáng lên, nở nụ cười với ta. Hắn cố gắng tỏ ra vô cùng có tinh thần,
“Lang Lang, thánh thượng có ý tứ hôn cho chúng ta. Nàng có nguyện ý lại gả cho ta một lần nữa không?”
Ta nhìn vào mắt Tiết Nghiễn, hỏi hắn: “Kiếp trước có phải ngươi vẫn luôn biết chuyện ta yêu thích ngươi đúng không?”
Ánh mắt hắn có chút trốn tránh, theo bản năng sờ sờ hông hai cái.
Đây là phản xạ tự nhiên của hắn mỗi khi bị ta vạch trần chuyện sai.
Ta tiếp tục hỏi hắn: “Ngươi biết ta thương ngươi, thế mà lại không quan tâm đ ến mặt mũi của ta. Ngươi đem bài vị của Tạ Nhu đối xử như bài vị của chính thê, để vào từ đường ngày ngày cúng bái?”
Tiết Nghiễn lắc đầu muốn giải thích: “Ta có lỗi với biểu muội…”
Ta bây giờ đã không còn để ý hắn đối với Tạ Nhu là loại tình cảm gì, hung hăng cho hắn một bạt tai, sau đó tiếp tục hỏi:
“Ta vì để có được hảo cảm của ngươi, tận lực thu liễm tính tình, cố tình bắt chước phong cách nói chuyện và làm việc của Tạ Nhu.
Ngươi đối xử với ta như thế nào? Ta theo quân làm bạn bên người ngươi, khổ cực học cưỡi ngựa, học đến mức đùi bị trầy da, tay bị bong tróc, thậm chị ngã ngựa khiến chân bị thương. Ngươi đối xử với ta như thế nào?
“Ngươi có phải hay không đã từng vô số lần trào phúng ở trong lòng, nghĩ rằng: Nhìn xem, thật là một nữ nhân ngu xuẩn, nhìn nàng vì ta mà đào tim móc phổi, ta chỉ cần ở một bên giả ngu cái gì cũng không biết hưởng thụ là được rồi?
“Thì ra ngươi không phải không biết tâm ý của ta, rõ ràng ngươi hiểu hết nhưng lại giả hồ đồ, tuỳ ý chà đạp tấm chân tình của ta.”
Sau khi nói hết lời, ta không nhịn được rơi nước mắt cảm thấy không đáng thay cho mình ở kiếp trước. Kiếp này suýt chút nữa ta vẫn muốn ở cùng một chỗ với hắn, thật đáng buồn biết bao.
Một lần yêu hắn, ta lại tự biến mình thành trò cười.
Tiết Nghiễn vuốt nhẹ nơi bị ta đánh bị thương, cúi đầu thở dài, lúc ngẩng đầu hốc mắt của hắn cũng đỏ lên, hắn nói:
“Di mẫu ta vì cứu ta mà chết, trước khi chết đã đem biểu muội giao phó cho ta. Kiếp trước bởi vì sơ hở của ta mà hại biểu muội mất mạng, trong lòng ta áy náy khôn nguôi, không thể nào thản nhiên cùng nàng làm một đôi phu thê ân ái.”
“Một đời này ta đã cứu biểu muội một mạng, trả ân cho di mẫu. Ta và biểu muội đã không còn bất cứ liên quan nào. Kì thật..ta..ta đã yêu nàng từ những tháng ngày sớm tối ở chung.”
Ta hung hăng lau khô nước mắt, thất vọng nhìn hắn: “Cho nên thứ mà ngươi thiếu nợ lại dựa vào tổn thương của ta để bù đắp sao?
Mười năm ân nghĩa phu thê, ngoại trừ coi thường, ngươi cái gì cũng đều chưa từng cho ta. Hiện tại đến đây giả vờ thâm tình thì được ích lợi gì?”
Tiết Nghiễn hướng về phía ta cúi đầu thật sâu, giọng nói vô cùng đau thương: “Ta biết ta phụ lòng nàng rất nhiều, quãng đời sau này ta sẽ cố gắng hết sức đền bù lại, chỉ cần nàng nguyện ý cho ta một cơ hội mà thôi.”
Ta vô cùng căm giận trả lời: “Cơ hội? Được, ta cho. Ta bị đám tặc nhân kia bắt cóc cũng do Tạ Nhu gây ra, ngươi gϊếŧ nàng ta liền tha thứ cho ngươi.”
Tiết Nghiễn ngẩng đầu nhìn ta, tựa hồ không dám tin ta sẽ đưa ra yêu cầu này, hắn trầm giọng nói: “Không thể, một nhà biểu muội đối với ta đều có ân. Ta không thể gây tổn thương đến tính mạng của nàng ấy, bây giờ ta đã đuổi nàng ta ra khỏi Tiết phủ, từ nay về sau vĩnh viễn không gặp lại.”
Quả nhiên, ta cười lạnh một tiếng. Tạ Nhu đã hại ta thê thảm như vậy, hắn vẫn hết lòng che chở.
Ta rút đoản đao trong ngực ra kề sát cổ hắn: “Vậy ngươi lấy tính mạng của mình ra bồi thường cho ta đi, vậy thì ta có thể tha thứ cho ngươi. Dù sao ta bị đẩy xuống vách núi, cũng là kết quả do ngươi cố ý lựa chọn. Tính ra thì ngươi vốn thiếu ta một mạng.”
Thân thể của Tiết Nghiễn cứng đờ.
Phản ứng này.. Xem ra Tạ Nhu đúng là không có gạt ta, hắn ngay từ đầu đã luôn hiểu rõ ràng, cô nương được hắn lựa chọn sẽ bị đẩy xuống vách núi.
Trong lòng ta hận ý tuôn trào, trên tay không nhịn được dùng sức một chút, máu tươi tràn ra nhiễm đỏ lưỡi dao.
Tiết Nghiễn bởi vì bị đau mà kêu ra tiếng, thân thể lắc mình tránh đi, hắn tước đao khỏi tay ta, lại ôm ta ấn vào ngực.
“Thật xin lỗi Lang Lang, ta có nghìn sai vạn sai, ngươi có thể đánh cũng có thể mắng. Nhưng ngươi ngàn vạn lần không nên ra tay sát hại mệnh quan triều đình, nếu không sẽ liên luỵ đến Ninh gia.”
Nghĩ đến người thân, lí trí của ta chợt bừng tỉnh.
Kẻ cầm binh kỵ nhất là có quá nhiều quyền lực cùng danh tiếng.
Mà phụ thân ta, người thủ hộ biên cương mấy chục năm, sở hữu cả hai thứ đó.
Thêm nữa ông ấy lại còn là tâm phúc của tiên đế, càng khiến cho tân đế nghi kỵ.
Vậy nên tân đế mới nghĩ đến chuyện tứ hôn, để cho nhạc tế như
Tiết Nghiễn tiếp quản binh quyền trong tay cha ta.
Ta không thể gϊếŧ Tiết Nghiễn nhưng ta có thể chọn không lại gả cho hắn.
Ta hít sâu mấy lần, sau khi hơi bình ổn được cảm xúc, ta xoay người rời đi.
Ta phải về nghĩ biện pháp, đời này ta tình nguyện chết cũng không muốn lại cùng Tiết Nghiễn có liên quan.
Bên ngoài tửu lâu, Ứng Bất Phàm đang lẳng lặng đứng trước cửa.
Hắn cái gì cũng không hỏi, đưa tay về phía ta.
Ta vội vàng chạy đến, dùng hết sức lực còn lại nói với hắn: “Mau nhanh chóng đưa ta về nhà.”
Có người thân thiết ở bên cạnh, sự chống đỡ của ta cuối cùng cũng có thể buông xuống.
Trước khi trước mắt biến thành một màu đen, ta cảm thấy mình rơi vào một vòng ôm ấm áp.
Trọng thương mới khỏi lại phải chịu k1ch thích như thế, ta cảm thấy ngực đau nhói.
Ứng Bất Phàm lại đoạt lấy công việc của hạ nhân, mỗi ngày đều sắc thuốc mang vào phòng cho ta.
Mẫu thân ta ám chỉ việc hắn là người ngoài lại là thân nam tử, không nên vào phòng ta thường xuyên. Ứng Bất Phàm giả vờ nghe không hiểu.
Cũng giống như lần trước ta bị hôn mê hắn luôn một mực canh giữ bên giường.
Lúc phụ thân ta trở về, ta cho hạ nhân lui ra, kể cả Ứng Bất Phàm và mẫu thân. Ta hỏi ông ấy có nguyện ý giao nộp binh quyền ra lui về sau không.
Ta không muốn lại bị ban hôn với Tiết Nghiễn.
Biện pháp duy nhất ta nghĩ ra là cha ta từ quan, giảm đi sự nghi kị của hoàng đế.
Ai ngờ ta hỏi cha ta một đằng, ông lại trả lời một nẻo, hỏi ngược lại ta: “Con thế mà lại không muốn gả cho tiểu tử Tiết Nghiễn kia?”
Không đợi ta trả lời, ông ấy liền nói: “Mấy ngày này ta có nghe được chút phong phanh, hoàng thượng nghi kỵ ta, trong lòng ta hiểu rõ. Sáng nay ta đã tỏ ý muốn từ quan với hoàng thượng, nhưng hoàng thượng tựa như vẫn có ý muốn tác hợp cho con cùng Tiết Nghiễn.”
Cửa phòng bị đẩy ra, Ứng Bất Phàm đi tới trực tiếp quỳ gối trước mặt cha ta, dập đầu ba cái.
“Ta muốn cầu cưới Lang Lang, ba năm trước lần đầu tiên gặp nàng ta đã nhất kiến chung tình. Ta chỉ chờ ngày mình yết bảng vàng để về thổ lộ tâm ý. Bất kể trước đây, hiện tại hay quãng đời sau này, thân tâm ta đều dành cho một mình nàng, đời này không phải nàng thì không cưới. Ta xin thề trên vong hồn của ca ca.”
Câu nói sau cùng khiến cho ta toàn thân chấn động.
Lời thề này cũng quá nghiêm trọng rồi.
Mẫu thân ta từ phía sau đỡ Ứng Bất Phàm đứng dậy, có vẻ rất hài lòng nếu hắn làm nhạc tế của người.
Nương ta hít một hơi, nói: “Đứa nhỏ này thật sự thương nữ nhi nhà chúng ta. Lang Lang, con nghĩ thế nào?”
Ba đôi mắt trong phòng nhìn chằm chằm vào ta.
Ta đánh giá Ứng Bất Phàm, ba năm trước khi vừa mới về đây hắn còn là thiếu niên chỉ đứng đến vai cha ta, bây giờ đã cao lớn hơn cha ta nửa cái đầu.
Khuôn mặt của hắn đúng chuẩn thư sinh đọc sách, trắng trẻo tuấn tú.
Nghe nói số lượng quý nữ trong kinh thành muốn gả cho hắn đã sắp bằng với tiểu vương gia nổi tiếng tuấn tú vừa mới về kinh thành.
15.
Ta nói ta muốn nói chuyện riêng với Ứng Bất Phàm, vậy nên xin phụ mẫu rời đi trước.
Đúng là không biện pháp nào tốt hơn so với thành thân với hắn.
Tất cả mọi người đều biết hắn là đệ đệ của ân nhân cứu mạng ta, cũng biết ta vì muốn báo đáp mà mang hắn vào Ninh phủ.
Ta thành thân cùng hắn, có thể nói với bên ngoài là do lâu ngày sinh tình tự định chung thân, cũng có thể nói là lấy thân báo đáp ơn cứu mạng.
Ngay cả hoàng đế cũng không thể nói có gì không đúng.
Chỉ là ta không yêu hắn, lại cùng Tiết Nghiễn có một đoạn quá khứ phức tạp ở kiếp trước.
Vì để trốn tránh việc tứ hôn mà thành thân với hắn, đối với hắn rất không công bằng.
Ứng Bất Phàm lại ngồi xuống bên giường nhìn ta: “Lời ta nói với tướng quân là nói thật, Lang Lang, ta đã nhìn trúng nàng từ lâu.”
Câu này quá thẳng thắn khiến cho ta không tiếp nổi, chỉ có thể che ngực ho khan hai tiếng.
Ta nhỏ giọng hỏi hắn: “Ngươi nghe một chút xem, có phải cha mẹ ta đã đi xa rồi không?”
Ứng Bất Phàm gật đầu khẳng định: “Xa”
“Vậy tốt, ta muốn cùng ngươi nói một vài chuyện, có thể sẽ khiến cho ngươi phải kinh ngạc. Ngươi nghe xong lại cẩn thận cân nhắc xem có còn muốn kiên trì cưới ta không.”
Ta quay đầu nhìn về đỉnh màn, bắt đầu hồi tưởng, rồi chậm rãi kể lại cho hắn nghe một đoạn quá khứ của ta và Tiết Nghiễn.
Nghe xong Ứng Bất Phàm trầm mặc một lát, nói với ta: “Ta cũng thẳng thắn với nàng. Việc trọng sinh này, không chỉ có nàng với hắn, còn có ta, ta đối với nàng vừa thấy đã thương là chuyện ở kiếp trước.”
Hả?
Ta bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Ứng Bất Phàm, ta có thể chắc chắn ở kiếp trước chưa từng gặp qua gương mặt này.
Hắn là ở chỗ nào nhìn thấy ta, vì sao vừa thấy đã yêu ta rồi?
“Trong lòng nàng hiện tại hẳn có rất nhiều nghi vấn, sau khi chúng ta thành thân ta sẽ chậm rãi kể cho nàng. Ta ở trước mặt nàng sẽ không có bất kì bí mật nào.”
Ta nắm chặt tay: “Được, ta gả.”
Chuyện này không thể kéo dài lâu hơn, theo thời gian tứ hôn ở kiếp trước suy tính, ta đã không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ đối sách.
Từ lúc Ứng Bất Phàm mang theo ta đang hôn mê đi qua một con phố dài về phủ, tin tức liên quan tới hai người chúng ta đã được lan truyền khắp mọi ngõ ngách kinh thần.
Chuyện hai chúng ta muốn thành thân truyền ra cũng không gây ra chấn động lớn gì.
Hoàng đế gọi Ứng Bất Phàm vào cung trò chuyện đến tận trưa, còn cho hắn một phủ đệ mới cùng một đống lớn đồ ban thưởng làm quà tân hôn.
Ứng Bất Phàm đậu trạng nguyên lại chưa có căn cơ, rất thích hợp để hoàng đế thu làm tâm phúc.
Cha ta ngược lại là người không vui vẻ nhất.
Lúc trước ông ấy đối với Ứng Bất Phàm chỉ có khen không có chê, bây giờ mỗi ngày lại cằn nhằn bên tai ta nói tiểu tử khi không nhặt được hời to.
16.
Một đêm trước khi ta chuẩn bị xuất giá, Tiết Nghiễn vào buổi đêm xông vào phủ tướng quân.
Hộ vệ trong phủ lật đật chạy đến đều không thể ngăn cản hắn, hắn một đường chạy thẳng đến phòng ta.
Lúc hắn đến ta đang thử giá y, nghe được tiếng ồn ào ngoài cửa liền đi ra, nhìn thấy Tiết Nghiễn lảo đảo chạy vào.
Nhìn thấy ta một thân hồng y rực rỡ, hắn ngẩn người sau đó trực tiếp rơi nước mắt.
“Lang Lang, nàng là thê tử của ta, nàng không thể gả cho người khác.”
Ta lùi lại một bước, nhìn phụ mẫu vô cùng lo lắng chạy đến, nói với họ: “Nữ nhi có thể một mình giải quyết, hai người về nghỉ ngơi đi.”
Cha ta xắn tay áo muốn đánh người, nương ta chỉ có thể giữ ông lại sau đó lôi về.
Ta đã từng âm thầm kể với bà về tiền duyên của ta và Tiết Nghiễn, bây giờ bà lại rất hiểu lòng người, lưu lại không gian riêng cho ta cắt đứt với đoạn tiền duyên này.
Sau khi tất cả mọi người đều theo cha mẹ ta rời đi, ta mới nói với
Tiết Nghiễn: “Ngươi biết kiếp trước ta yêu ngươi từ khi nào không? Là vào khoảnh khắc ngươi mang binh đến giải cứu cả gia đình ta.”
Ánh mắt Tiết Nghiễn vẫn như cũ rơi vào giá y trên người ta: “Ta biết, lúc đó ánh mắt nàng như có ánh lửa nhảy nhót, đẹp không sao tả được.”
Ta lại nói tiếp: “Nhưng một kiếp này ngươi lại thay đổi chuyện vốn nên xảy ra. Tạ Nhu với ta ngươi chỉ có thể cứu một, mà ngươi đã sớm đưa ra quyết định, ta nhất định sẽ là kẻ bị bỏ rơi.”
“Bởi vì vậy mà một kiếp này mới xảy ra chuyện binh sĩ nọ vì cứu ta mà mất mạng, ta vì báo đáp mà gả cho đệ đệ duy nhất của hắn.
Nhân quả tuần hoàn, làm người đều nên nhận mệnh.”
Tiết Nghiễn run run từ trong ngực rút ra một đôi búp bê đưa cho ta:
“Nàng xem, đời trước lúc chúng ta thành thân không phải lỡ tay làm vỡ một con sao. Sau khi sống lại ta lập tức đi làm một đôi mới.
“Ông trời đã cho chúng ta một cơ hội nữa, chẳng phải là muốn chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu sao?
“Nàng đừng gả cho người khác có được không? Biết nàng không thích Tạ Nhu cùng Tạ Phong, ta đã sai người đưa bọn họ sang một nước lân bang, đời này sẽ không trở về làm chướng mắt nàng.”
Ta lắc đầu, đã muộn.
Tình cảm của ta đối với hắn đã sớm bị từng chút từng chút thất vọng bào mòn đến không còn sót lại chút nào nữa.
“Ngươi nói nhiều như vậy, tại sao lại không dám hỏi ta có phải vẫn còn yêu ngươi không? Ngươi không dám hỏi, vậy ta trực tiếp trả lời, ta không còn yêu ngươi nữa. Ta sống hai đời, điều duy nhất khiến ta hối hận chính là đã yêu thương ngươi.”
Nghe ta nói xong lời này, Tiết Nghiễn vô lực ngồi bệt xuống đất, vẫn chăm chú nhìn hai con búp bê sứ trong tay.
Ta cúi người cầm lấy búp bê tân nương, bé con mặc chiếc áo cưới ta mặc vào lúc gả cho hắn ở kiếp trước, mặt mày vui vẻ sinh động.
“Xoảng!”
Ta buông tay đem búp bê đập xuống đất, vỡ nát thành nhiều mảnh.
Đối với thần sắc tổn thương sâu sắc của Tiết Nghiễn làm như không thấy, ta quyết tuyệt nói: “Chuyện cũ trước kia như những mảnh vỡ này, khó lòng hồi phục. Ta và ngươi sau này không quan hệ, không liên can, có gặp nhau xin hãy xem như người lạ.”
“Nhưng ta sẽ không chúc ngươi quãng đời còn lại hạnh phúc, kẻ như ngươi không xứng đáng có được hạnh phúc.”