Tiểu hòa thượng vừa nói xong lời cuối cùng Sở Từ đã muốn gϊếŧ người, còn lại thời gian ba tháng? Nói cách khác, nếu ba tháng này nàng không làm gì đến lúc đó phụ mẫu và đệ đệ kiếp trước của nàng cũng sẽ không có kết cục tốt?
Lúc này gương mặt nàng âm u. Nếu không phải tiểu hòa thượng là hư thể không cảm giác được chỉ sợ trước mắt cũng sẽ bị dọa đến run rẩy.
Không thể không nói, vật nhỏ này thật sự nắm được uy hϊếp của nàng. Thứ duy nhất nàng để ý đó chính là người thân của mình. Mặc dù bọn họ sớm đã qua đời, nhưng nàng cũng hy vọng bọn họ có thể phúc trạch kéo dài. Đặc biệt là đệ đệ nàng. Đứa bé kia trời sinh đã có vài phần ngu dại. Kiếp trước chính là bởi vì nàng bị người mắng vài câu bà cô già mà đệ đệ không màng tất cả lý luận với Thái tử, mới có thể bị Thái tử và Vương tôn liên can đánh chết. Nếu không phải như thế nàng cũng sẽ không trợ giúp họ Vương khác tạo phản.
Nghĩ đến đệ đệ sắc mặt Sở Từ lại buông lỏng, một lát sau lại nói: “Tôi đi vào không gian như thế nào?”
“Tập trung tinh thần nghĩ đến là được.” Tiểu hòa thượng nói.
Cậu vừa mới dứt lời Sở Từ đã không thấy tăm hơi. Tiểu hòa thượng này vốn chính là một thể với sách Phúc Duyên. Bởi vậy cùng biến mất không dấu vết với Sở Từ.
Gần như trong nháy mắt, trước mặt Sở Từ thay đổi cảnh tượng. Đây là một nơi nhỏ chỉ có khoảng mười mét vuông. Trong không gian chỉ có một thân cây, dáng vẻ rất thô. Nhưng lại là cành khô, phía trên đến một mảnh lá cây cũng không có. Sở Từ thật sự hoài nghi đồ chơi này có phải còn sống hay không.
“Thí chủ không cần bi quan, trước mắt diện tích trong không gian tuy nhỏ. Nhưng chỉ cần linh thụ này đủ dinh dưỡng, về sau nơi này cũng có thể càng lúc càng lớn, cũng có thể gieo trồng một ít thực vật ở trong.” Tiểu hòa thượng nói với vẻ mặt từ bi.
Sở Từ bĩu môi, còn gieo trồng thực vật gì, trong nhà đến hạt gạo cũng không có ở đâu ra thực vật để trồng? Nhưng có một không gian tùy thân như vậy cũng coi như không tệ, tình huống không có tệ như nàng nghĩ.
Sở Từ cũng không ngốc ở không gian quá lâu. Sau khi nàng ra ngoài tiểu hòa thượng cũng đã biến mất. Thật ra tiểu hòa thượng này và sách Phúc Duyên đều tồn tại ở không gian, chỉ cần nàng nguyện ý muốn xuất hiện khi nào cũng được.
Sở Từ đã tiếp nhận hiện thực mượn xác hoàn hồn rồi, cũng chỉ có thể nghĩ cách phải sống sót như thế nào. Bụng kêu “ục ục” làm nàng hận không thể cắt xuống mấy cân thịt để nướng ăn.
Bên ngoài mặt trời lên cao, đã tới 1-2 giờ chiều. Ít nhiều nhờ ký ức của Sở Từ mập làm cho nàng cũng rất nhanh tiếp thu đồ vật ở thế giới này, lắp no bụng là chuyện khẩn cấp. Sở Từ cũng không màng mặt trời bên ngoài chuẩn bị ra cửa tìm kiếm đồ ăn. Ánh mặt trời bên ngoài rọi chói mắt nàng, thịt thừa trên người lúc đi đường dường như đang lay động.
Theo thói quen nghênh ngang tùy ý mà nện bước. Hiện tại dáng vẻ này hiển nhiên làm nàng hơi không thích ứng.
Ngày thường thân thể này ăn đều là chút rau dại. Nàng mới đến lập tức thay đổi tình huống có chút không quá khả năng. Cho nên cũng không nghĩ tiếp tục đói bụng mà nhấc chân đi đến chân núi bên cạnh tìm kiếm rau dại.
Cũng may trời ấm, rau dại cũng có. Kiếp trước nàng ở quân doanh cũng có ngày tháng khó khăn. Đặc biệt là biên quan kham khổ cát vàng mênh mông, rau dại đều là thứ hiếm có, đâu ra bắt bẻ? Hơn nữa hiện tại nàng nắm giữ ký ức của Sở Từ mập cũng có nhận thức với rau dại, biết thôn Thiên Trì rất nhiều người cũng sẽ vào trong núi này ngắt lấy một ít sơn cần, dương xỉ và nấm linh tinh. Cuộc sống của mọi người đều tương đối nghèo khổ, cũng không có cảm thấy ăn rau dại không tốt.
Rau dại Sở Từ mập thường ăn là rau diếp cá, thứ này toàn cây đều có thể dùng. Hơn nữa người trong thôn ghét bỏ thứ này có mùi cá khó ngửi, cho nên cũng không dùng nhiều lắm. Khắp chân núi râm mát đều có, rất dễ tìm.