Editor: demcodon
Sở Từ ngồi ở cửa thôn trong lòng cũng hơi bất đắc dĩ. Đặc biệt là nhìn thấy các thôn dân nhìn mình với ánh mắt ngạc nhiên, càng dở khóc dở cười lúc oai phong một cõi trước kia là trăm triệu không nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy. Nếu như những thuộc hạ trước kia nhìn thấy nàng ngồi xổm ở cửa thôn bán đồ chơi sợ là cằm cũng bị ngạc nhiên đến rớt xuống.
Nhưng nàng đối với bản thân không có yêu cầu gì, chỉ cần có ích với người thân đã mất của mình thì muốn nàng làm gì cũng không quan tâm. Bởi vậy mới có thể thuận lợi nhập vai thôn nữ như thế.
Trong đầu Sở Từ nhớ lại không ít chuyện cũ. Sở Đường nhìn tay cô vài lần yên lặng rời đi, dự định về nhà bắt đầu đan đệm.
Vào buổi sáng, Sở Từ lại bán liên tục hơn 20 cái, trẻ con thôn nam thôn bắc đều có. Bởi vì mấy đồ chơi nhỏ này không đắt. Cho nên mọi người thản nhiên tiếp thu. Sở Từ cũng chậm chậm cảm thấy túi tiền của mình hơi nặng. Dựa theo tốc độ này hơn một tháng sau đừng nói là học phí của Sở Đường, chính là chi phí sinh hoạt và các chi phí khác đều có thể gom đủ. Thậm chí còn có thể mua thịt ăn.
Mặt trời vào mùa hè rất độc, dù là Sở Từ đội cái mũ rơm trên đầu cũng không chịu nổi. Hiện tại thể chất cơ thể này vẫn quá kém, không chịu nổi nóng nhất. Mồ hôi chảy trên người dường như có thể tưới một mảnh ruộng, đầu óc dường như muốn nổ ra hoa. Nếu không ý chí của nàng đủ kiên định thì đã sớm bị cảm nắng ngất xỉu.
"Chị ơi!" Từ xa, Sở Đường chạy tới cầm trong tay một cây kem đậu đỏ đã tan một nửa.
"Mua cho chị ăn nè, nóng lắm phải không? Còn cái này... thuốc chống nhiễm trùng tan máu bầm..." Sở Đường lại móc ra hai cái bao giấy trắng nho nhỏ từ trong túi, có chút thuốc bột thấm ra từ bên trong.
Sở Từ sửng sốt một hồi: "Chút vết thương nhỏ ấy không cần phải..."
"Chị à!" Sở Đường trừng mắt hơi tối tăm: "Em biết chị muốn tiết kiệm tiền cho em đi học. Nhưng em là con trai, chị chỉ lớn hơn em vài phút thôi. Em căn bản không cần chị phải làm giống như mẹ lao tâm lao lực chăm sóc. Chị đừng xem em giống như trẻ con, mọi chuyện đều nhường cho em có được không?"
Sống chung với Sở Từ mấy ngày nay, ngoại trừ bữa sáng thì những việc khá đều là Sở Từ động tay, vừa làm cơm còn phải tiếp tục đan đồ, tay bị đâm thành như vậy cũng không nói. Lúc buổi sáng cậu chỉ cho rằng tay cô bị cắt hai dấu thôi. Nhưng không nghĩ tới vết thương nghiêm trọng như vậy.
Sở Từ thấy dáng vẻ tức giận này của Sở Đường khóe miệng giật giật một hồi. Nàng cũng không muốn vất vả như vậy. Nhưng cmn bản thân chỉ còn sống hơn hai tháng, không cố gắng một chút đến lúc đó sẽ chơi chết!
Hơn nữa, cậu bé này ở trước mặt nàng không phải là nhóc con sao? Dáng người ốm như vậy, đã 17 tuổi mà giống như đứa trẻ 14-15. So sánh với dáng vẻ mập giả tạo của nàng cũng quá yếu ớt rồi. Sao có thể không che chở cho cậu được?
"Nói xong chưa?" Sở Từ liếc mắt nhìn cậu: "Dong dong dài dài, giữa chúng ta còn chia con trai con gái cái gì. Chờ khi nào thì em có thể đánh thắng được chị mới nói với chị như vậy."
Sở Đường nghẹn trong họng. Về sức mạnh, cậu không thể so sánh với Sở Từ. Cậu đã từ xa nhìn thấy dáng vẻ cô cầm lưỡi liềm làm việc một lần, rất đáng sợ!
"Chị, chị cứ như vậy tương lai sẽ không gả đi được." Sở Đường ủ rũ, vẻ mặt đau khổ nói.
Sở Từ cười toe toét nói: "Sợ cái gì, chờ chúng ta có tiền thì mua một người đàn ông về. Chị vừa rồi còn nghe người khác nói thôn bên cạnh có nhà nuôi không nổi nhiều bé trai chuẩn bị bán cho người khác làm con trai đấy."
Sở Đường hoàn toàn xấu hổ, yên lặng cúi thấp đầu, cẩn thận "hầu hạ" chị nhà mình bôi thuốc. Ở dưới sự ép buộc của Sở Từ vẫn là ngoan ngoãn ăn sạch sẽ cây kem đậu đỏ mua đến, trong lòng kêu lên một chữ khổ.