Lúc này Sở Từ thật sự như người câm ăn hoàng liên (vị thuốc đắng), có khổ nói không nên lời. Nàng đã nói rõ không trộm vòng tay nhưng không có ai tin!
Sở Từ mập này có cuộc sống khổ, đói bụng hai ba ngày đều là chuyện thường. Khi còn nhỏ thật ra dáng vẻ vô cùng gầy, thường xuyên bị trẻ con cùng tuổi ẩu đả nhục mạ, khó tránh khỏi lòng sinh oán hận. Hơn nữa em trai cô thay phiên sống ở nhà các cậu, cô vì để em trai trải qua ngày tháng tốt một chút cho nên ngẫu nhiên cũng muốn nghĩ cách kiếm đồ tốt hiếu kính trưởng bối. Bởi vậy ăn trộm những người khi dễ cô, thật ra số lần cũng không nhiều lắm. Nhưng sau khi danh tiếng ăn trộm truyền ra mỗi nhà thiếu cái gì đều thành cô lấy. Mặc dù cô mở miệng giải thích cũng không ai tin tưởng, còn sẽ cảm thấy cô dạy mãi không sửa.
Thời gian dài, Sở Từ mập dứt khoát không nói, nói cô trộm đồ thì cô trả lời. Những người đó dạy dỗ cô thì cô không ngừng kêu khóc, giọng càng lúc càng lớn.
Về phần nguyên nhân hiện tại trở nên mập mạp, lúc này trong đầu cũng có chút ký ức. Đại khái là ngày thường luôn ăn bậy một ít đồ gây ra.
Lúc đói, Sở Từ mập gần như là cái gì cũng ăn: cỏ dại, vỏ cây, thậm chí là con giun, bùn đất. Cô giống như một người không có vị giác, thường là đồ tương đối dễ nhai thì không có cái gì cô chưa nếm qua.
Trước mắt Sở Từ hơi ngây ra, dù sao có quá nhiều ký ức trong nhất thời kêu nàng tiếp thu cũng hơi khó khăn. Lại nói, nàng còn chưa chải vuốt lại tình huống lúc này, cũng không có bản lĩnh tìm ra vòng tay. Chỉ cần vòng tay này không xuất hiện, nàng nói cái gì cũng không có tác dụng, còn không bằng giữ im lặng. Đương nhiên, dáng vẻ này ở trong mắt người khác lại thành vô lại.
Những người bên cạnh sau khi nói dong dài một hồi lâu mọi người cũng đều tan, mà chị Hoàng duy nhất chịu trợ giúp cô càng không quay đầu lại, ánh mắt đã không còn ôn hòa như trong trí nhớ.
Những người này vừa đi trong nhà yên tĩnh hơn nhiều. Sở Từ thở phào nhẹ nhõm nhìn tình huống chung quanh. Nơi nàng ở rất nhỏ, chỉ có một gian phòng. Ban đầu là từ đường cũ, chỉ là đã không có ai dùng cho nên bị cô “chiếm núi làm vua”. Trong từ đường ngoài một cái bàn cũ nát chính là giường của nàng. Giường này dùng đầu gỗ và cục đá dựng đơn giản thành, phía trên trải vài lớp cỏ khô.
Gần đây thời tiết ẩm ướt, cỏ khô cũng có mùi mốc, ngửi lên thật không thoải mái. Nhưng đối với loại Tướng quân từng ngủ qua trong đống người chết, ăn qua thịt người chết như nàng mà nói thì khổ có khổ một chút. Nhưng cũng không phải không thể chấp nhận.
Trong phòng đơn giản sáng tỏ, ngay cả cửa cũng không có. Nhưng may mắn bây giờ là mùa hè, thôn Thiên Trì bốn phía là núi, con mồi cũng không làm khó được nàng.
Chỉ nghĩ đến đây thịt mỡ trên mặt Sở Từ hơi rung động. Nếu hiện tại nàng vẫn là dáng người khi làm Đại tướng quân thì cho dù đánh hổ cũng không thành vấn đề. Nhưng cân nặng hiện tại ít nhất cũng hơn 100 ký. Hơn nữa thật ra năm nay thân thể này chỉ có 17 tuổi, cái đầu cũng không tính quá cao. Mặc dù hành động không thành vấn đề, nhưng hoàn toàn không có khả năng làm một ít động tác đánh nhau.
“Bà nội gấu!” Sở Từ cắn chặt răng mắng một câu, duỗi tay “bốp” một tiếng nện ở trên bàn kia. Cái bàn kia nhất thời rung động ra một lớp tro bụi. Bởi vì hiện giờ nàng hoàn toàn không có nội khí nên không dùng được võ công. Toàn bộ cánh tay đều rung động đến tê rần, bàn tay đỏ bừng, sắc mặt đều bị nghẹn đến mức xanh mét.
Nàng rút tay về xoa xoa, động tác lại dừng một chút nhìn vị trí lòng bàn tay, lại có thể chậm rãi hiện ra một chữ “Vạn” hình Phật ấn*, mơ hồ phát ra ánh sáng vàng kim.
(Chữ vạn: 卍. Phật ấn: Dấu ấn của nhà Phật.)
Phật ấn này càng thêm rõ ràng, cũng làm nàng nhớ tới quá khứ kiếp trước.