Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sống Lại Mang Thai Ở Vị Diện

Chương 16: Lòng dạ hẹp hòi của thai phu (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi bán ngọc trai đen, ngày hôm sau Tần Duy Nhất không cần Wina nhắc nhở, ăn xong bữa sáng liền đi nộp học phí còn nợ và thanh toán toàn bộ cho học kỳ tới. Tiền trong tài khoản vừa gửi qua thì hệ thống thu phí trường trung học tư nhân St.Marea vang lên tiếng nhạc điện tử ting ting, cảm ơn cậu đã thanh toán trước thời hạn. Tiếp đó, trả đủ mấy vạn khối tiền nợ cho chính phủ, cuối cùng cậu cũng không còn nợ nữa, thân thể nhẹ nhàng, tâm tình tốt ghê gớm.

Xét thấy, vụ mua bán ngọc trai đen lần này chiếm tiện nghi Albert rất lớn nên Tần Duy Nhất căn cứ nguyên tắc tiếp tục cùng hắn lôi kéo quan hệ tốt, ở trên mạng vũ trụ vơ vét không ít phim hay cho hắn, ừm, các thể loại hình mỹ nam mỹ nữ đều có, cậu không biết Albert có thuộc loại nam nữ đều ăn hay không nên chọn mỗi thứ một ít, dù sao nếu hắn không cần thì cậu dự định để dành bán cho người khác. Đồ dùng dành cho người lớn là một cơ hội buôn bán rất lớn, cậu cảm thấy mỗi lần cùng thương nhân không gian trao đổi, có thể ngẫu nhiên lộ ra một chút tin tức có thể giúp phim người lớn của Diễm Khung đế quốc bán đến các không gian thế giới khác, hahaha …a a a a a …

Nhưng mà, cậu cảm giác có chút không tiện lắm, trong máy giao dịch không có phân chia phần giải thích về hàng hóa, điểm này thật không tốt, cậu và đối phương đều không nhìn thấy hàng hóa của nhau, nếu có nhu cầu muốn cái gì đều tự thân đi hỏi, đối với kí chủ bận rộn thì không tiện chút nào. Hơn nữa, hàng hóa hiện tại của cậu càng ngày càng nhiều mà phần giới thiệu đều giống nhau, chẳng có đầu mục. Lỡ như trùng hợp không nói về loại hàng hóa mà đối phương cảm thấy hứng thú mà người này thuộc kiểu người im lặng, chẳng phải sẽ bỏ lỡ không ít lần giao dịch thành công sao?

“Nếu máy giao dịch có thể tăng thêm chức năng xây dựng cửa hàng, để kí chủ đem hàng hóa của mình trưng bày, dù bất cứ lúc nào có khách hàng đến, mà kí chủ không ở đó thì đối phương cũng có thể tìm thấy thứ mình cần, vừa lòng với giá cùng chất lượng hàng hóa thì có thể lập tức mua chúng… Cứ như vậy, không phải càng nâng cao hiệu suất giao dịch sao?”. Tần Duy Nhất nghĩ đến đây,liền quyết định viết email gửi công ty vũ trụ liên minh công nghệ khoa học vô hạn, nói rõ về đề nghị nhưng vì tìm không thấy hòm thư email đặc biệt dùng để biểu đạt đề nghị nên cậu trực tiếp gửi đến hòm thư khiếu nại.

Chỉ một lúc sau, Albert Lee nhận được tin nhắn của Tần Duy Nhất, liền xuất hiện trên video, với vẻ mặt vui vẻ: “Cậu nói có thứ tốt muốn giới thiệu cho tôi hả? Tốt đến cỡ nào vậy…….”.

“Tất nhiên là có thể làm cho anh vui đến quên cả trời đất luôn rồi, hắc hắc”. Tần Duy Nhất cười hì hì, bắt đầu giới thiệu cho hắn, nói được một nửa thì Albert cắt ngang: “Đừng nói vô nghĩa nhiều như thế, cứ trực tiếp nói cho tôi biết bao nhiêu tiền, tôi mua!”

“Nè, anh cứ thế mà lấy à?” Bởi vì lợi nhuận của ngọc trai đen thật sự quá lớn nên Tần Duy Nhất dự định đem mấy bộ phim này trực tiếp đưa cho hắn nhưng lại khó nói rõ lý do tại sao đưa liền bịa ra lời nói dối: “Khụ, khụ, đây là sản phẩm mới nhất của tinh cầu chúng tôi, nó vẫn còn đang trong giai đoạn dùng thử nên tôi lấy free đấy, về phần giới thiệu và tư liệu hình ảnh thì tôi đã gửi qua, anh biết rõ là tôi còn chưa trưởng thành nên không thể xem còn không bằng tặng cho anh đấy! Dùng rồi thì nói cho tôi biết có cảm giác gì nhá, uhm… có chỗ nào cần cải tiến thêm không”.

Từ trước đến này, Albert đều dùng tiền để mua sự hưởng thụ, đây là lần đầu tiên thấy có người nguyện ý tặng quà cho mình, mở bưu kiện ra và nhìn thấy món quà này thực sự khá phù hợp với tâm ý của mình, trên mặt lập tức hiện ra nụ cười: “Tần thân mến, cậu tốt với tôi như thế sẽ khiến tôi cho rằng cậu không cẩn thận mà yêu tôi đấy nhé!”.

Hiện tại, Tần Duy Nhất đã quen với kiểu không hề đứng đắn của hắn lúc gặp nhau, cậu bĩu môi: “Nếu tôi mà yêu anh thì sẽ không đưa hàng tiêu dùng người lớn cao cấp cho anh đâu… Đừng có mà được tiện nghi còn khoe mẽ, tôi gửi rồi đấy, nhớ đọc kỹ bản thuyết minh”.

“Đương nhiên, tôi là người thông minh mà, ngay cả việc nhỏ ấy mà làm không được sao. Đúng lúc hệ thống hình ảnh nổi ba chiều mới được lắp đặt trong phòng ngủ của tôi, a há~ nói vậy thì nhất định vào mỗi buổi tối đều sẽ rất là ngất ngây đây!”. Albert cũng không sợ dạy hư trẻ em, nháy mắt quyến rũ vài cái với Tần Duy Nhất rồi cầm lấy món quà rời khỏi máy giao dịch.

Sau đó, cậu lại kết nối với Jarew.

“Jarew, tôi có thể mua một ít thịt nướng của anh không?”. Cậu rất thích mùi vị lẫn nước thịt của động vật ăn cỏ ở thú nhân tinh cầu, mặc dù thịt có chút thô ráp nhưng hương vị thì khỏi nói, ăn một lần liền muốn ăn tiếp, hơn nữa tay nghề nấu nướng của bầu bạn Jarew rất tuyệt, bình thường không cho Jarew đem đưa người ngoài ăn.

Mái tóc vàng từ trên trán nghiêng xuống dưới, có vẻ dài hơn so với lúc trước, hắn cười với cậu: “Uhm, bán cho cậu cũng được nhưng mỗi ngày không thể đưa nhiều được, nên biết bảo bối nhà tôi nấu cơm rất vất vả đấy… “.

Ông đây biết anh cưng chiều lão bà rồi, mà tui cũng đâu phải heo mà ăn nhiều chứ! Tần Duy Nhất co rút khóe miệng, đáp ứng: “Ừ, tôi cũng không cần nhiều đâu, mỗi ngày chỉ cần một chân thỏ nướng ngon như lần trước là được”. Cậu chỉ muốn ăn một bữa ăn ngon thuận tiện bổ sung chất dinh dưỡng cho bảo bảo trong bụng.

“Được, tôi sẽ nói cho bảo bối nhà tôi để em ấy nướng thêm một phần cho cậu”. Về cơ bản, Jarew rất dễ nói chuyện: “Đúng rồi, cái loại thực vật sẽ phát sáng vào buổi tối mà cậu cần ấy, bảo bối nhà tôi trồng không ít đâu, cậu muốn bao nhiêu cây?”

Nếu không phải hắn nhắc tới thì Tần Duy Nhất thiếu chút nữa quên mất chuyện này, thoáng tự hỏi một chút rồi nói: “Có những loại nào, anh có thể đem lại đây cho tôi xem được không?”

“Được, chờ chút…”, Jarew rời khỏi máy giao dịch một lúc, khi quay lại trong tay cầm hai cây nho nhỏ được trồng trong chậu sành. Trong đó có một cây nhìn rất giống cây nắp ấm nhưng lại dễ thương, xinh xắn hơn nhiều. Cây còn lại thì có vẻ ngoài rất bình thường, thoạt nhìn giống cây rau hẹ.

Thứ khiến Tần Duy Nhất ngạc nhiên là chỗ Jarew có thể nung được chậu sành, điều đó có nghĩa là bọn họ biết nung ra đồ gốm.

“Bây giờ cậu không thể nhìn thấy bất cứ điều gì nhưng đến khi trời tối chúng nó sẽ sáng lên, cây lục đâu linh sẽ phát ra màu xanh lá còn cây tuyết lan ti sẽ phát ra màu xanh lam. Nhìn rất là đẹp.” Vẻ mặt Jarew vừa nói vừa dào dạt nụ cười sủng nịch.

Tần Duy Nhất không thể không hỏi: “Tên chúng nó có phải do bảo bối nhà anh đặt không?” Nếu cậu đoán không sai thì tên Jarew này không biết làm cái gì mà trúng vận cứt chó tìm được bầu bạn xuyên việt từ địa cầu tới chứ?

Jarew cười đến híp cả mắt: “Sao cậu biết? Bảo bối nhà tôi rất thông minh, em ấy đặt tên cho mỗi cây phát sáng đều rất dễ nghe.”

“Vậy à, anh ấy thật đúng là thông minh. Ừm, tôi có thể gặp bảo bối nhà anh không?” Tần Duy Nhất đoán khoảng tám, chín phần nếu bầu bạn Jarew thật sự là người địa cầu cùng thời đại như cậu thì nói không chừng hai người có thể trở thành bạn bè, về sau cùng Jarew giao dịch càng thuận lợi.

Nhưng Jarew lại là ông chồng hay ghen nên rất nhanh liền cảnh giác, liếc xéo cậu: “Cậu gặp bảo bối nhà tôi làm gì? Bảo bối nhà tôi rất xinh đẹp… Tôi không muốn cậu gặp em ấy.”

Kính nhờ đại ca ơi, không phải nam nhân nào cũng vừa ý thân ái xinh đẹp nhà anh đâu? Tần Duy Nhất bất đắc dĩ nói: “Tôi chỉ tò mò thôi, cảm giác anh ấy rất giống một người mà tôi biết, cho nên… Hay anh hỏi ý bảo bối nhà anh một chút đi, lỡ anh ấy cũng muốn gặp tôi thì sao?”

Jarew nghe xong càng mất hứng, lông mi anh tuấn nhất thời dựng đứng lên: “Vì sao bảo bối nhà tôi sẽ muốn gặp cậu?”

“Được rồi được rồi, tùy anh thôi, tôi cũng chỉ thuận miệng nói thôi mà”. Tần Duy Nhất thật sự không thể trêu vào hắn ta: “Trước nói về chuyện giá cả cây phát sáng, anh ra giá đi hoặc anh muốn trao đổi thứ gì với tôi không?”

“Uhm…” Jarew suy xét một chút: “Bảo bối nhà tôi thật ra vẫn muốn một thứ nhưng tôi không biết cậu có không nữa, em ấy nói cái đó được gọi là sách. Sách được làm từ giấy gì gì đó, trên mặt ghi lại rất nhiều tri thức thú vị, cậu có không?”

Ha ha ha, quả nhiên là người địa cầu! Tần Duy Nhất từ đáy lòng khinh bỉ Jarew có vận quá tốt, chưa kể mở bản tay vàng còn lừa được lão bà xuyên việt từ hiện đại tới, chậc chậc… Tất cả giấy để in sách ở Diễm Khung tinh cầu đều cực kì quý hiếm, chỉ vẻn vẹn một ít được cất giữ ở bảo tàng đế quốc, cậu không lấy được có nghĩa là cậu không có nhưng ngươi khác nhất định có!

“Không thành vấn đề, anh muốn sách chứ gì, một quyển đổi 3 cây phát sáng thế nào?” Vừa gặp được đồng bào giống mình nên Tần Duy Nhất quyết định hào phóng một chút: “Bảo bối nhà anh thích loại sách gì?”

Jarew vui mừng đến suýt chút nữa nhảy bật lên: “Cậu thật sự có nó! Quá tốt, nhưng mà tôi không biết em ấy thích xem sách gì, hay là… cậu chọn giúp tôi đi?”.

“Ừm, được rồi. Trước gửi 12 cây phát sáng qua đây rồi hôm sau tôi đem cho anh 4 quyển.”

“Được.”

Jarew gửi mấy chậu sành nhỏ cùng cây qua, điều này làm cho Tần Duy Nhất tránh không ít phiền toái. Lúc trước, cậu còn lo lắng không biết dùng thứ gì để giữ gìn chúng, hiện tại trong chậu sành có đất sẵn chỉ cần đúng giờ tưới nước cho chúng là được. Nhưng mà, cậu không biết khí hậu ở Ngả La tinh cầu có để chúng nó sống tốt hay không nhưng cứ thử một lần rồi mới biết được.

Đến buổi tối, “Muốn một viên ngọc trai đen” online liền chủ động tìm đến Tần Duy Nhất, hỏi cậu có hoa quả mới không. Từ mức độ này cho thấy, ông ta đã thành một kẻ cuồng hoa quả.

Tần Duy Nhất nghĩ tới hoa diệp thái còn chưa bán hết liền tính toán muốn đưa toàn bộ cho ông ta, cũng không biết có phải do loại đồ ăn này quá lớn khiến người ta nhìn không thèm ăn không, nhưng lượng tiêu thụ đến nay cũng không quá tốt: “Uhm, còn khoảng thời gian nữa mới có hoa quả mới, đến lúc đó sẽ không quên ngài đâu! À mà có hoa diệp thái là rau dưa nè, ngài có muốn ăn không? ”.

Túc Dung chưa bao giờ nghe qua loại đồ ăn này, liền nói: “Hương vị thế nào? Ladas chưa nói qua.”

Nghe nói như thế, Tần Duy Nhất mới biết người ngồi đối diện không phải là Ladas mà là thiếu gia nhà ông ấy, vì thế cười gian trá: “Anh ăn là biết mà, đề nghị anh nên luộc nó mà dựa vào giao tình lâu ngày của chúng ta, tôi chỉ lấy 50 vũ trụ tệ. Nhớ dùng nước sôi để luộc nhé, cũng đừng thêm đồ gia vị!”.

Vẻ mặt Túc Dung khó chịu khi nghe giọng nói vui vẻ của cậu, tâm nói người này vào ngày hôm qua còn đen mặt độc mồm, khinh thường với mình mà sao hôm nay thái độ lại quay ngoắt 180°?

“Được rồi, để tôi thử xem”.

Tần Duy Nhất vui vẻ tìm hoa diệp thái rồi đóng gói toàn bộ gửi qua cho hắn.

Lúc ăn cơm chiều, Ladas nhìn từng miếng rau xanh bự chảng nằm trong đĩa, ông ấn chặt dao nĩa xuống bàn, có chút hoảng sợ: “Hoàng tử, ngài xác định loại rau này được luộc như vậy hả?”.

Túc Dung mặt không đổi sắc, nhìn chằm chằm bàn ăn, mí mắt không thể nhịn được mà nháy vài cái. Miễn cưỡng ăn một miếng thì lập tức biết rõ, quả nhiên, hắn bị Tần Duy Nhất đùa giỡn!
« Chương TrướcChương Tiếp »