Chương 12: Tui đây không bán!

Nếu không phải trước đó Ladas đã sử dụng qua hệ thống điều tra của quân đội về bối cảnh thân phận ID “Nhà ta chỉ có mèo may mắn”, chỉ sợ sẽ bị thiếu niên trước mắt làm cho giật mình.

Không phải ông kinh thường trẻ vị thành niên lên mạng kinh doanh nhưng bản năng cảm thấy rất nghi ngờ vì Tần Duy Nhất là trẻ vị thành niên còn mất đi cha mẹ nuôi, tương đương với việc mất đi nơi chu cấp kinh tế, sao có thể trong khoảng thời gian ngắn thu thập một khoản tiền không nhỏ còn cầm một hộp ngọc trai đen quý báu chào hàng với ông?

Ladas gặp qua rất nhiều đứa nhỏ bình dân cùng nghèo khổ, khí phách thanh cao có, tính cách vâng dạ có, nước chảy bèo trôi có, làm việc quái đản có, trời sinh tính lang thang có, không học vấn không nghề nghiệp có luôn…. Nói thật, ông hoàn toàn không nghĩ tới Tần Duy Nhất sẽ dựa vào bản lãnh thật sự để kiếm tiền, bởi vậy đối với nơi có ngọc trai đen ông có chút chỉ trích.

Ông tự mình tới cửa nhưng mục đích là để xác định sự thật.

Ông đường đường là đệ nhất quản gia đế quốc, sao có thể bị một đứa nhỏ lừa gạt? Bất quá… cậu ta bán quả đạt đạt và quả lê cho mình ăn rất ngon, rốt cuộc kiếm từ chỗ nào được loại hoa quả kì lạ đó?

Thắc mắc quá nhiều, Ladas chuẩn bị từng câu hỏi để đối phó với một đứa trẻ vị thành niên nên ông hoàn toàn có đủ tự tin.

Nhưng mà —– thực tế đã cho ông một đòn nặng. Tần Duy Nhất còn buồn ngủ đứng ở cửa, híp mắt đánh giá ông chú trung niên đẹp trai với khuôn mặt ngơ ngác. Hơn nửa ngày, đại não của cậu mới bắt đầu phân tích, trong lòng nhất thời hưng phấn bùng lên: Sebastian(*) lúc trung niên??? Má ơi, nếu mấy cô nàng sắc nữ mà cậu biết nhìn thấy ổng thì ngay lập tức đóng gói rinh về nhà liền cho coi?

(*): Chính là Sebastian trong Hắc Quản Gia.

Bất quá, hình như cậu không biết người này thì phải. “Chú là… ai vậy?”

Tần Duy Nhất phản ứng như bao người khác. Ladas lễ phép nâng tay lên làm nghi lễ chào cổ xưa, treo lên nụ cười chuyên nghiệp không thể xoi mói, tự giới thiệu: “Xin chào cháu. Tôi chính là chủ ID “Muốn một viên ngọc trai đen” bạn tốt trên khu trung tâm thương mại tự do với cháu, rất xin lỗi vì đã mạo muội tới, hi vọng là không gây nhiều phiền toái. Cháu có thể gọi tôi là Ladas hoặc ngài Ladas...”

Tần Duy Nhất im lặng trừng mắt nhìn, qua hơn 10 giây mới tiêu hóa hết nội dung vừa rồi sau đó nghiêng người để ông ấy đi vào nhà mình.

“Ách, xấu hổ quá, chỗ này của cháu khá chật… ” Tần Duy Nhất cảm thấy lúng túng khi không có chức năng mở rộng chỗ để tiếp khách trong nhà nhưng trên mặt vẫn không hề lộ ra một chút tự ti, vẫn lễ phép mời người ta vào nhà, dặn dò Uy Na tiếp đón rồi “chế tạo” ra một cái ghế để ông ngồi. Từ trong ô vuông lưu trữ lấy ra hai ba quả trái cây mang đến cạnh bồn rửa rồi không biết từ nơi nào tìm ra cái đĩa, bưng đi ra.

Được dạy dỗ tốt cùng với tố chất chức nghiệp nói cho Ladas không thể đen mặt, vì thế ông khách khí tiếp nhận cái đĩa rồi nói tiếng “Cám ơn” nhưng không chạm vào trái cây.

Tần Duy Nhất cũng không khuyến khích ông, có lẽ là hiểu được đối phương vì sao lại câu nệ như thế nên cậu đi thẳng vào chủ đề: “Ngài Ladas, xin hỏi ngài tại sao lại đến đây? Làm sao ngài biết địa chỉ nhà cháu?” Điều đó tất yếu phải làm rõ, rõ ràng bản thân đăng kí trên khu trung tâm thương mại tự do cũng đã ký kết hiệp nghị bảo mật tư liệu cá nhân nhưng ai nói cho cậu biết tư liệu của cậu đã bị tiết lộ như thế nào đi?

Ladas đối với xưng hô của cậu tương đối vừa lòng gật đầu, chậm rãi giải thích: “Đầu tiên, lý do tất yếu của tôi đến chính là vì ngọc trai đen mà cháu đã nói, tôi muốn tự mình đến đây để xác nhận nó là thật hay giả. Tiếp theo là về tư liệu của cháu đối với đế quốc hầu hết phần lớn đều được bảo mật nhưng đối với quyền hạn đặc thù nào đó thì không hề có tính bảo mật… Bởi vì tôi xuất phát vội vàng lại không liên lạc được với cháu cho nên mới vận dụng một chút quyền hạn này, mong cháu bỏ qua cho. Cháu yên tâm, tôi sẽ không đem tư liệu tiết lộ cho người thứ ba biết đến”.

Đây là lần đầu tiên mà Tần Duy Nhất nghe được lời lẽ sai trái của kiểu người xem trộm riêng tư người khác mà còn công khai cho rằng mình có đạo lý làm như thế, nhưng nhìn quần áo đẹp đẽ của vị Sebastian trung niên này cùng với những cử chỉ cao quý, trang nghiêm khác hoàn toàn với người bình thường. Cậu cân nhắc một hai liền biết mình không đắc tội nổi, đành phải nhịn cơn giận xuống, nghe ông ta nói rõ ràng mọi chuyện.

“Cháu tắt video mời nói chuyện của ngài?” Tần Duy Nhất nghi ngờ, chau mày lại, giả bộ lơ đãng liếc nhìn Wina, chỉ thấy ánh mắt cô tránh né tầm mắt cậu, lúc này mới hiểu rõ.

Wina, nhóc giỏi lắm, chờ anh tiễn bước tôn đại thần này đi rồi sẽ tính sổ với nhóc sau!

“Chuyện đó đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là ngọc trai đen trong tay cháu có phải là đồ thật không”. Ladas lấy quyền uy không cho phép nghi ngờ yêu cầu nhìn một lần ngọc trai đen của Tần Duy Nhất, cũng nhắc nhở: “Đối với hàng của cháu, tôi hy vọng cháu có thể lấy đồ vật đáng tin có liên quan như giấy chứng nhận để xem xét, nếu như không có ở phía chính phủ thì đừng lo, vẫn có thể chấp nhận từ các tổ chức phi chính phủ. Về ngọc trai đen, tôi cảm thấy cần phải cẩn thận một chút, hy vọng cháu có thể lấy ra văn kiện hợp lý để chứng minh nó đến từ con đường hợp pháp”.

Nếu Túc Dung có ở nơi này thì nhất định sẽ oán thầm đối với giọng điệu khinh thường của ông, cà phê của hắn vẫn đến chỗ hải tặc vũ trụ để mua, hắn còn không thèm để ý mà Ladas ở nơi này yêu cầu con đường hợp pháp của ngọc trai đen, là cố ý muốn đem vụ giao dịch này phá vỡ sao?

Quả nhiên, khi nghe lời nói của ông ta cần phải chú ý nhiều thứ thì Tần Duy Nhất nhất thời thay đổi sắc mặt, đôi mắt phát ra sự lạnh lùng sắc bén, hai cánh tay khoanh lại, cười nhạo một tiếng: “Ngài Ladas, đây là lần đầu tiên cháu nghe nói có người mua đồ mà lại yêu cầu người bán đưa ra tài liệu để xem xét chất lượng đấy, xin hỏi… là ngài ăn quả đạt đạt bị tiêu chảy hay ăn quả lê bị bệnh trĩ vậy? ”

“Khụ…khụ” Ladas bị lời thô lỗ của cậu nói cho nghẹn họng nhất thời ho khan, sắc mặt dần dần biến hóa như gan heo, thoạt nhìn rất giống xấu hổ: “Cháu, sao cháu có thể nói như vậy? Thật là sự vô văn hóa, vô giáo dục!”

“Giác dục? Đột nhiên ngài muốn biết nguồn gốc của nó làm chi, còn nữa vừa vào cửa liền nghi ngờ chữ tín của một thương nhân là cháu, tiếp đó cháu không lấy ra chứng cứ để chứng minh thì nói oang oang là cháu vô giáo dục!” Tần Duy Nhất từ nhỏ đã luyện được công phu độc miệng nên giờ bắt đầu triển khai nã pháo uy mãnh vào Ladas.

“Cháu rất muốn biết ngài là do ai giáo dục? Nếu ngài không tin vào hàng của cháu thì ngay lần đầu tiên giao dịch đã yêu cầu cháu đưa mấy cái giấy chứng nhận gì đó đi… Nhưng không, rõ ràng ngài đã cùng cháu giao dịch nhiều lần như vậy, còn ăn nhiều quả đạt đạt cùng quả lê. Nếu chúng nó có vấn đề thì ngài còn hoàn hảo đứng ở chỗ này sao? Còn nữa, ngọc trai đen của cháu thuộc loại hiếm có, nếu không phải ID của ngài mỗi ngày đều đập vào mắt cháu thì mắc mớ gì cháu đem ngọc trai đen giới thiệu với ngài hả? Ngài Ladas, cháu có ý tốt nên mới cho ngài xem đồ gia truyền nhà cháu nhưng ngài lại cho rằng cháu lên mặt lừa bịp quý tộc các người! Ngài được giáo dục thì sao, cháu có nên cho rằng hôm nay ngài cố ý tới nhà cháu là để hỏi tội không? ”

“Cháu… Cháu… Thật sự là — ”

Ladas: “Đúng vậy”. Nửa ngày cũng không phản bác được Tần Duy Nhất, ngược lại còn giận sôi lên. Ông cảm thấy khá kì quái, ngay từ đầu theo lý mà nói thì ông đúng nhưng Tần Duy Nhất lại làm rối lên, đúng sai đen trắng bị đảo ngược tất cả.

Quả thật, vụ giao dịch lúc trước ông không đòi tài liệu để xem xét chất lượng hàng hóa của Tần Duy Nhất, đúng là ông sơ sẩy thật, hiện tại việc xảy ra rồi mới hành động thì cũng khó trách người ta không nhận. Huống chi, Tần Duy Nhất cũng đâu có nói sai, ông… Ách, trên thực tế là hoàng tử nhà ông ăn hoa quả của cậu ta không hề xảy ra bất cứ vấn đề gì, không thì cậu ta đã sớm bị ném vào phòng tạm giam tự kiểm điểm lỗi lầm rồi.

“Được rồi, không nói mấy chuyện kia nữa! Hôm nay, tôi tới xem ngọc trai đen. Phiền cháu đem ngọc trai đen ra cho tôi xem đi!” Cuối cùng, Ladas cũng không bị tức giận làm cho mụ đầu, quên đi mục đích chủ yếu của mình đến Ngả La tinh cầu.

Mới sáng sớm, tâm tình đang tốt của Tần Duy Nhất bị ông hủy triệt để, lửa nóng đang hừng hực cháy với lại cậu đang là thai phu, tính tình khó tránh khỏi lúc vui lúc buồn, hiện tại ông ta muốn nhìn thấy ngọc trai đen? Hứ, tui đây không cho đấy!

“Không phải ngài nghi ngờ phẩm chất cùng hàng hóa của cháu sao, cháu nghĩ …. ngọc trai đen cũng khỏi xem luôn đi!” Cậu lạnh lùng liếc mắt nhìn Ladas, cũng lười để ý tới bộ dạng ra vẻ ta đây của ông ta.

Ladas có chút trợn tròn mắt, làm một quản gia đệ nhất đế quốc, chưa bao giờ ông bị lạnh nhạt như thế, không nhịn được liền nâng sự kiêu ngạo của mình lên, nói to: “Cháu đừng có mà cố tình gây sự nhé, tôi đối với ngọc trai đen trong tay cháu cực kỳ có thành ý. Nếu không, một người lớn tuổi như tôi ở tận chủ tinh cầu sao có thể suốt đêm chạy tới chỗ ở của cháu tại tinh cầu Ero cơ chứ!”.

“Ô~, có chuyện như vậy sao? Nói cũng là ngài nói… mà tin hay không là ở cháu”. Một khi Tần Duy Nhất ngang bướng thì cho dù có tám con trâu cũng kéo không được, cậu đối với thái độ Ladas cao cao tại thượng cùng vênh mặt hất hàm sai khiến ở trước mắt thì phản cảm tới cực điểm, mặc cho ông ta có nói đến ba hoa chích choè hơn nữa thì cậu cũng không muốn cùng người này buôn bán nữa.

Mà Ladas lại không ý thức được sai lầm của mình, từ trước tới nay ông chỉ biết thần phục với Túc Dung cùng đức vua, chưa từng hạ thấp trước bất kì ai khác, cho đến khi gặp phải cậu bé vị thành niên không nói đạo lí này, thật sự khiến ông tức chết mất thôi!

“Cháu, cháu thật sự rất vô lễ… Tôi chưa từng thấy qua một bình dân không biết tốt xấu như vậy”. Ladas lại tiếp tục phạm phải sai lầm mà Tần Duy Nhất không thể tha thứ chính là công kích thân phận cậu.

“Tốt, cháu chính là loại người không biết tốt xấu đấy, hiện tại kẻ bình dân không biết tốt xấu không giáo dưỡng này không chào đón ngài, ngài muốn đi đâu thì đi, đi thong thả không tiễn!” Tần Duy Nhất cũng nổi giận, đẩy Uy Na qua để cô đi tiễn khách, Wina cười ha ha bay tới trước mặt Ladas, vuốt nước mắt nói: “Thưa ngài, mời ngài lập tức rời đi cho, chủ nhân nhà cháu tức giận rồi”. Chủ nhân mà tức giận thì cả ngày hôm nay của cô đều không tốt nổi đâu.

Ladas còn muốn đối chấp, ngang bướng buông ra một câu chưa ác lắm: “Cháu…. Cháu không thể nghĩ lại sao? Phải biết rằng loại đồ vật như ngọc trai đen cũng không phải người bình thường nào cũng mua nổi đâu!” Hiện tại, ông thật sự cho rằng ngọc trai đen trong tay Tần Duy Nhất không phải hàng thật, nếu không thì sao cậu ta không cho ông xem? Nhưng lại luyến tiếc khi phải rời khỏi như thế, lỡ nó là thật thì sao…

Tần Duy Nhất cười lạnh mở cửa nhà mình ra, ngẩng cao đầu nói: “Đừng tưởng rằng chỉ có đầu của quý tộc mới cao quý, đầu của cháu đây cũng cao quý nhá! Hôm nay, cháu lại biết thêm thứ lý lẽ này, ngài muốn ngọc trai đen chứ gì, cháu đây không bán đấy!”

====================