Editor: Mai Tuyết Vân
Nghe thấy Bạch Nhược Oánh nói thế, Lý Tiểu Cường lập tức cảm động rơi nước mắt: "Sư muội, hu hu, không được, muội thật sự rất tốt, cảm ơn muội, sư huynh nhất định sẽ uống sạch không chừa một giọt."" Lý Tiểu Cường nói xong uống toàn bộ nước vào bụng, "Sư muội, rượu Ngọc Lộ Quỳnh này thật ngọt."
Lý Tiểu Cường nói như vậy, không ai tin cả, sẽ không ai đi tin lời một người mắc bệnh tâm thần nói đâu, chẳng qua cũng chỉ là nước uống bình thường mà thôi. Nhưng bọn họ vẫn ghen tỵ, vì có người đã mang nước đến cho Lý Tiểu Cường bị bệnh tâm thần.
"Sư muội, cảm ơn muội, ân huệ của muội, cả đời này sư huynh sẽ không quên."" Nói xong, Lý Tiểu Cường ngáp một cái.
Thấy Lý Tiểu Cường ngáp dài, Vương Vũ ôm chầm lấy hắn ta: "Cô gái không biết tên cô là gì, cám ơn cô, ở đây còn có chút nước, cô hãy uống chút đi!"" Nhìn hai ly nước trong tay Vương Vũ, Bạch Nhược Oánh lắc đầu: "Tôi họ Bạch, không cần đâu, tôi không khát, cảm ơn.""
Nhìn bộ dạng khốn khổ của Lý Tiểu Cường, Vương Vũ lắc đầu: "Tôi đưa cậu ấy đi trước, nếu cô Bạch có chuyện gì, tôi nhất định sẽ giúp hết sức.""
Bạch Nhược Oánh gật đầu, ba người tách ra, trời cũng đã tối, bây giờ lại không có điện, nên mọi người đều đi ngủ. Xung quanh vang lên tiếng hít thở, Bạch Nhược Oánh phóng thần thức ra, thần thức của cô tiến vào trong cơ thể của Lý Tiểu Cường, tác động vào linh khí trong nước suối Minh Nguyệt trong cơ thể hắn ta.
Đưa linh khí đến não của hắn, dần dần hấp thụ khối máu bầm, vì dây thần kinh não bị khối máu bầm đè ép trong thời gian dài, cho nên dù đã tiêu tan, dây thần kinh vẫn bị co rút tổn thương. Cô lại dẫn dắt linh khí, chữa trị dây thần kinh não cho Lý Tiểu Cường.
Sắc trời dần sáng lên, quân đội gọi mọi người dậy, chuẩn bị xuất phát, vì lương thực có hạn, cho nên Bạch Nhược Oánh biết, một ngày chỉ có thể ăn hai bữa.
Lý Tiểu Cường dụi mắt, tỉnh lại, hắn ta nhìn thấy bên cạnh mình là bạn chơi thuở nhỏ và mẹ, ký ức trong nháy mắt lướt qua trong đầu, biết mình đã làm những chuyện gì, thấy người bên cạnh mình vẫn đối xử tốt với hắn, hốc mắt Lý Tiểu Cường đong đầy nước mắt.
"Tiểu Cường, cậu làm sao vậy?" Thấy Lý Tiểu Cường như thế, Vương Vũ cho rằng hắn không thoải mái, anh ta sốt ruột hỏi.
"Vương Vũ, cảm ơn cậu, còn nữa, mẹ à, mẹ vất vả rồi.""
Nhìn cảnh tượng này, Bạch Nhược Oánh mỉm cười, xách balo đi ra ngoài.
Vừa đi ra cửa, đã thấy hàng lính đang đứng nghiêm, ngay trên sân thể dục của trường học, còn chưa lên xe. Một người lính trẻ bước lại, ý của anh ta là, lần này quân đội xuất động, không chỉ có nhiệm vụ là cứu người sống sót, mà còn có một nhiệm vụ khác.
Vì căn cứ đã mở điện, lần này trở về bọn họ muốn đi đến xưởng làm bánh mì. Khi mạt thế đến, căn cứ còn chưa chỉnh đốn xong, nên không thể đến được xưởng. Bây giờ bên trong có rất nhiều lương thực sạch, bột mì các thứ, nên bọn họ mới hợp lực cho người ra vận chuyển lương thực.
Đương nhiên đây là tự nguyện, không bắt buộc, nếu cô tham gia, nhất định sẽ được chia lương thực, không tham gia thì không có.
Nghe xong lời anh ta nói, rất nhiều người đều nóng lòng muốn thử. Trong những người sống sót cũng không thiếu dị năng giả.
Rất nhiều người báo danh, sống lâu trong mạt thế, mọi người phát hiện ra, thật ra không có gì đáng sợ bằng đói bụng. Quân đội chia mọi người thành mấy đội nhỏ, có cả Bạch Nhược Oánh trong đó.
Khi di chuyển đến nơi cách xưởng bánh mì 100 mét thì mọi người dừng lại, bởi vì trước mặt bọn họ có không dưới 100 con zombie. Nhìn thấy những zombie này, bọn họ đều nuốt nước miếng.
Những zombie ấy không chỉ là công nhân làm ở xưởng bánh mì, mà còn có người chạy không kịp mà chết, bộ dạng rất kỳ quái. Nhưng chỉ có mình Bạch Nhược Oánh biết, ở đây chắc chắn có zombie cấp cao. Khi zombie thăng cấp sẽ hình thành trí tuệ, bọn chúng sẽ trở thành người chỉ huy đám zombie có năng lực thấp.
Nhìn thấy cảnh này, bọn họ cũng có nghi hoặc, nhưng bọn họ lại không phải là Bạch Nhược Oánh cho nên không thể nhìn thấy zombie cấp bốn. Đối diện với tình huống này, nhiều người cũng là lần đầu tiên gặp.
"Zombie ở đây có chút kỳ lạ, mọi người phải cẩn thận một chút."" Người lính có dị năng nhắc nhở mọi người.
"Tình hình này rất có thể bên trong có zombie cao cấp."" Bạch Nhược Oánh nói rõ tình hình, nhưng khi bọn họ nghe thấy cũng không phản bác. Cô gái này được nhận vào sau, nhưng chỉ hành động một mình, chắc chắn phải có chút bản lĩnh.
"Zombie cao cấp? Rất lợi hại sao?" Nghe lời nói của Bạch Nhược Oánh, người lính lớn tuổi kia nhìn cô.
Thấy trưởng quan nhìn mình, ấn tượng của cô với ông ta không tệ lắm, "Ít nhất phải từ cấp ba đến cấp bốn.""
Nghe thấy vậy, mọi người đều trầm mặc, phải biết rằng hiện tại dị năng giả cấp hai không có nhiều. Nếu zombie bên trong là cấp ba hoặc là cấp bốn, thì phải làm sao? Nghĩ đến đây tất cả đều mang bộ dạng khϊếp sợ thoái lui.
Nhìn thấy thế, trưởng quan chỉ huy rất khó xử, thân là binh lính, lính dị năng đạt tới cấp ba chỉ có một người, nhưng phải biết rằng, dị năng giả cấp ba đối đầu với zombie cấp ba, zombie vẫn chiếm ưu thế hơn.
"Báo cáo ngài chỉ huy, tôi muốn đi." Nghe Bạch Nhược Oánh nói thế, một người lính đứng lên, đi đến trước mặt trưởng quan chỉ huy. Người này chính là dị năng giả cấp ba duy nhất trong đội ngũ hiện tại.
Thấy người lính dị năng kia kiên quyết, trên mặt sĩ quan già hiện lên sự đau khổ.
Bạch Nhược Oánh nhìn vẻ mặt của hai người, lại trông diện mạo của họ, lập tức đã hiểu rõ, hai người này là cha con.
Nhìn trưởng quan chỉ huy cắn răng đồng ý, trong lòng Bạch Nhược Oánh xúc động, rõ ràng bản thân cô không phải thánh mẫu, vì sao lại xúc động?
Được ngài chỉ huy chấp thuận, người lính gật đầu, binh sĩ phía sau lưng anh ta đỏ mắt: "Đội trưởng!""
Nhưng điều này cũng không khiến người lính kia đổi ý: "Mọi người phụ trách giải quyết đám zombie bên ngoài là được rồi, zombie cấp cao bên trong giao cho tôi. Nếu tôi không thể đối phó được zombie bên trong, tôi sẽ phát tín hiệu cho mọi người, hãy lập tức rời đi."" Nói xong, anh ta lập tức xuất phát.
Thấy anh đã kiên quyết, lại nhìn sắc mặt của ngài chỉ huy lớn tuổi, cô nói: "Đợi một chút.""
Mọi người đều nhìn về phía Bạch Nhược Oánh.
"Zombie bên trong giao cho tôi, thức ăn này tôi không cần, nhưng chỉ có một thứ, tôi muốn thủy tinh thể của zombie này.""
Mọi người khϊếp sợ, một cô gái như vậy, lại nó ra lời này, có thể không khiến mọi người khϊếp sợ sao?
"Cô Bạch, cô ư?" Vương Vũ đứng dậy, ngay bên cạnh anh ta còn có Lý Tiểu Cường.
Lý Tiểu Cường nhớ lại những chuyện lúc trước, nhớ đến khi gặp được cô ở nhà ga, hắn cảm thấy rất mất mặt. Đêm qua, khi hắn biết thực ra mọi người đều ghét bỏ hắn, bản thân điên khùng, tất nhiên người nào cũng sẽ lánh xa.
Nếu không có Vương Vũ, hắn đã sớm bị nhóm người đó bỏ lại. Nhưng cô gái này lại không tỏ ra ghét hắn, còn cho hắn uống nước. Đến tận bây giờ hắn còn nhớ vị ngọt của thứ nước kia.
Sau khi uống xong, thì bệnh thần kinh cũng tốt lên, mặc kệ người khác nghĩ thế nào. Nhưng Lý Tiểu Cường lại cảm thấy bệnh của hắn là được Bạch Nhược Oánh chữa khỏi. Tuy hắn bị điên, nhưng không ngốc, hắn rất rõ mỗi người đều có bí mật, cho nên hắn không nói gì.
"Cô Bạch, cô có biết chuyện này nguy hiểm thế nào không?" Đột nhiên thấy cô nói muốn đi đối phó zombie, Lý Tiểu Cường lo lắng hỏi.
Nhìn hai người trước mặt, Bạch Nhược Oánh mỉm cười, sau đó nhìn về phía ngài chỉ hủy.
Vừa rồi cô dùng thần thức xem xét xưởng bánh mì quả thật có zombie cấp cao. Nhưng chỉ là một zombie cấp bốn chuẩn bị thăng lên cấp năm, điều này khiến Bạch Nhược Oánh nhớ đến zombie Lý Hiển Nghiêu cũng là zombie cấp năm.
Bây giờ đan điền của cô vẫn có màu xanh nhàn nhạt, nếu hấp thụ thêm viên thủy tinh thể này, sẽ có biến hóa chăng?
"Cô Bạch, ý tốt của cô tôi xin nhận, nhưng trong đó rất nguy hiểm, vẫn nên để người trong quân đi."" Ông ta cau mày, tuy rằng không muốn con trai mình gặp nguy hiểm, nhưng bản thân cũng không thể để một cô gái yếu ớt gặp nguy hiểm được.
"Ngài chỉ huy, tôi không phải đang đùa, tôi thật sự muốn viên thủy tinh thể này."" Biết được tấm lòng của trưởng quan, nhưng Bạch Nhược Oánh vẫn khẳng định.
Thấy ánh mắt kiên định của cô, trưởng quan cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
"Nếu như vậy, zombie bên ngoài làm phiền mọi người vất vả rồi."" Nói xong, cô rút một thanh đao từ trong balo ra, tất nhiên là Ẩm Huyết, được cô kêu ra, balo chỉ là vật để che mắt thiên hạ.
Bảo đao vừa ra khỏi vỏ, những người đứng gần Bạch Nhược Oánh lập tức cảm thấy có một luồng khí lạnh lẽo.
Nhìn đao của cô, mọi người mới hiểu, không phải cô chỉ nói suông không làm. Thanh đao này vừa nhìn đã biết là hàng tốt, trên thân đao thậm chí còn lộ ra mùi vị tanh nồng của máu.
Cầm Ẩm Huyết, không đợi mọi người kịp phản ứng, Bạch Nhược Oánh đã tiến về phía trước một bước. Mọi người cảm thấy giống như có một cái bóng lướt qua. Trong đám zombie kia, đã có con ngã xuống, nhìn đao pháp xoay vòng vòng, trong lòng mọi người run rẩy.
Tuy rằng đây là zombie cấp thấp, nhưng những người ở đây, chưa có ai gặp qua việc này, nói thật bọn họ đều sửng sốt.
Chỉ khi đám zombie gầm rú mọi người mới bừng tỉnh, nhìn Bạch Nhược Oánh như vậy, mọi người đều không sợ nữa, nhằm vào đám zombie phía trước, không chút chùn tay.
Thật không ngờ sau khi Bạch Nhược Oánh ra tay, lại uy lực như thế, ngài chỉ huy mỉm cười, đúng rồi, vừa rồi có người gọi cô là cô Bạch. Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ngài sĩ quan lớn tuổi sốt ruột nhìn về phía cánh cửa Bạch Nhược Oánh biến mất.
"Mọi người mau phân tán zombie đi, rồi tiêu diệt từng tên một."" Nghe mệnh lệnh của quân đội, mọi người đều nỗ lực.
Sau khi tiến vào xưởng bánh mì, Bạch Nhược Oánh lập tức dừng động tác lại, cô xoay người tiến vào không gian. Vì cô đã nhìn thấy tên zombie kia, lúc này nó đang ngồi, Bạch Nhược Oánh biết, nó muốn thăng cấp rồi.
Bạch Nhược Oánh không làm nhiễu loạn đến nó, vì cô không muốn zombie thủy tinh thể cấp bốn, mà là cấp năm.
Bạch Nhược Oánh tiến vào không gian, nhìn cung điện Hồng Liên phía xa, thở dài, sau đó thả thần thức quan sát hình thái bên ngoài của zombie. Zombie này giống Lý Hiển Nghiêu, đã bắt đầu có da và tóc. Cuối cùng một trận sóng tinh thần truyền đến, Bạch Nhược Oánh biết, tên zombie này đã thăng cấp rồi.
Lập tức Bạch Nhược Oánh rời khỏi không gian.
Lãnh địa của mình bất ngờ xuất hiện con người, zombie hét lớn một tiếng, đánh về phía Bạch Nhược Oánh. Lúc này, những người đang chiến đấu bên ngoài nghe thấy tiếng hét này, trái tim đều run lên một cái.