Editor: Mai Tuyết Vân
Trong mơ màng, Bạch Nhược Oánh cảm thấy có trận ồn ào vang lên bên tai cô, tiếng động như vậy khiến Bạch Nhược Oánh cau mày.
"Người phụ nữ đê tiện này, các cô làm gì ở đây hả?"
"Anh và con đàn bà hèn hạ kia, đang làm cái gì hả?"
"Đồ đê tiện, dám quyến rũ chồng tao.""
"Mày cũng là đồ dâʍ đãиɠ, thế mà lại lén lút với chồng tao sau lưng tao..""
Bạch Nhược Oánh chậm rãi mở to đôi mắt, ánh mặt trời dịu dàng chiếu lên hàng mi, có chuyện gì vậy.
Đây là đâu? Thật không ngờ lại là không gian của cô, không gian của mình là được rồi, có thể đi vào là tốt.
Thả thần thức ra, nhìn hai ngươi phụ nữ bên ngoài đấm đá nhau hỗn loạn, hai người đàn ông cũng giống như vậy. Bạch Nhược Oánh lắc đầu, chắc đã bị phát hiện ra gian tình rồi. Còn bản thân cô trong lúc cấp bách, lại tiến vào được không gian, gọi Ẩm Huyết, cầm lấy chuôi đao Ẩm Huyết, từ sâu trong tâm hồn cô mới an tâm. Hóa ra đây đều là sự thật, cuối cùng không gian cũng mở ra được, Ẩm Huyết cũng đã trở lại, may mà kịp lúc. Hiện tại bản thân cô có một cảm giác xúc động muốn khóc.
"Người phụ nữ này, cũng không biết xấu hổ, ban ngày ban mặt, cô còn không mặc quần áo, là muốn tôi phải chịu trách nhiệm với cô sao?" Lúc Bạch Nhược Oánh xúc động muốn khóc, bỗng nhiên một giọng nói vang lên sau lưng, giọng nói này rõ ràng là của một đứa trẻ mà?
Bạch Nhược Oánh hơi giật mình quay đầu lại, một khuôn mặt vô cùng đáng yêu đang tươi cười xuất hiện trước mặt mình, quá đáng yêu, quá dễ thương, đây là con cái nhà ai vậy!
"Này, cô gái này, cô đứng ngây người nhìn cái gì vậy?" Thấy bộ dạng nhìn mình đến ngây ngốc của cô gái, đứa trẻ mất hứng.
Lúc Bạch Nhược Oánh bị vẻ đáng yêu đánh bại, cô nhìn thấy đứa trẻ, đang đỏ bừng mặt, hình như là tức giận, lại có vẻ xấu hổ. Đột nhiên, Bạch Nhược Oánh nhớ đến điều gì đó, cô hét to một tiếng, chạy đến lầu trúc. Thật đáng sợ, bản thân cô lại trần trụi trước mặt một đứa trẻ, thật đáng sợ. Hình như đã rất lâu rồi cô chưa tắm rửa nhỉ? Nghĩ như vậy, Bạch Nhược Oánh tắm rửa, mặc quần áo xong rồi mới đi ra.
Khi cô đi ra, ở trong phòng khác đã có một đứa trẻ béo mập đang ăn một quả đào rất to, còn to hơn khuôn mặt của nó.
Nhưng mà, nó là ai? Trong không gian của cô, từ khi nào lại có một đứa trẻ béo mập vậy?
Đứa trẻ béo mập để trần mông nhỏ, mặc một cái yếm màu hồng, rất đáng yêu. Nhìn đứa trẻ ấy, dáng vẻ hình như mới năm tuổi, còn có khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng đáng yêu, hạ gục được Bạch Nhược Oánh. Bộ dạng đứa trẻ này thật giống như kim đồng trong tranh tết, vô cùng đáng yêu. Bị vẻ đáng yêu đánh gục, cô thật sự không khống chế nổi lòng mình, lập tức chạy tới ôm lấy đứa trẻ béo mập, thật là đáng yêu.
"Bé mập, con là ai?" Bạch Nhược Oánh ôm lấy quả bóng nhỏ tròn tròn cười hỏi.
"Hừ, thật sự là cô ngốc, ngay cả tôi cũng không biết là ai, còn nữa, vì sao tôi phải nói cho cô biết tôi là ai, hừ! Cô gái không mặc quần áo, thật không biết xấu hổ mà."" Nói đến đây, mặt đứa trẻ mập đột nhiên đỏ lên rất khả nghi.
Nghe đứa trẻ mập nói như thế, Bạch Nhược Oánh mỉm cười rồi lắc đầu, đột nhiên cô nhớ tới việc trong hồ máu còn có sen máu, đột nhiên cô chạy ra ngoài.
Thấy hành động của Bạch Nhược Oánh, đứa trẻ mập cau mày, cô gái này sao thế, vì sao lại có bộ dạng gấp gáp như vậy, đứa trẻ mập suy nghĩ, cuối cùng cũng buông quả đào lớn trong tay xuống, chạy theo ra ngoài.
Đi đến trước hồ máu, Bạch Nhược Oánh đột nhiên quỳ rạp xuống đất, cô đè chặt ngực mình, đau, đau quá, đã xảy ra chuyện gì, ao máu đâu, sen máu đâu, tại sao đều không thấy, còn Mặc Doãn Cuồng đâu? Cuối cùng anh không trở về được sao?
Đứa trẻ mập theo sau đi đến, nhìn thấy bộ dạng của Bạch Nhược Oánh, cau mày lại, đột nhiên thấy lòng mình không thoải mái: "Này, cô gái kia, cô đang làm gì vậy?"
Nghe thấy giọng nói của bé mập, Bạch Nhược Oánh đột nhiên tỉnh lại, đúng rồi, bé mập luôn ở trong không gian, như vậy nhất định nó sẽ biết được chuyện của ao máu và sen máu, Bạch Nhược Oánh nghĩ như thế nên nhìn về phía bé mập.
"Bé mập, con có biết ao máu và sen máu ở đây không?" Bạch Nhược Oánh sốt ruột hỏi.
Nghe thấy giọng nói khẩn trương của Bạch Nhược Oánh có chút run rẩy, bé mập suy nghĩ, sau đó lắc đầu: "Không biết, khi tôi tới đây đã không thấy.""
Nghe thấy lời nói của bé mập, khuôn mặt của Bạch Nhược Oánh lập tức trở nên trắng bệch.
Nhìn bộ dạng Bạch Nhược Oánh lung lay lúc nào cũng có thể ngã xuống, trong lòng bé mập cảm thấy không thoải mái: "Cô gái này, cô làm sao vậy, hoa sen máu cô thích không thấy nữa sao? Trong nhà tôi có rất nhiều, ngay ở bên kia, thấy cô thích hoa sen máu như vậy, không bằng tôi cho cô vài bông thật đẹp.""
Không phải chỉ là mấy bông sen máu thôi sao? Thật là.
Nghe thấy lời đứa trẻ mập nói, Bạch Nhược Oánh nhìn theo hướng ngón tay bé mập chỉ, bãi đất trống phía xa đột nhiên xuất hiện một tòa cung điện. Mà tòa cung điện này, nhìn thế nào, cũng là hình dáng của một đóa sen máu, còn rất quen thuộc, đây là cái gì vậy? Bạch Nhược Oánh suy nghĩ, đây không phải là đồ cô đã trộm của Hàn Tinh Nhi sao, khụ, là vòng cổ sen đỏ phỉ thúy à?
Một hồi lâu, Bạch Nhược Oánh quay đầu lại, cô nhìn bé mập trước mặt mình, cẩn thận nhìn bé mập trước mặt mình một chút, bộ dạng hình như rất quen. Tuy rằng hơi béo, hơi bé, còn nét trẻ con, nhưng mà đứa trẻ này có một chút giống Mặc Doãn Cuồng, không, không thể nào, đứa trẻ này không phải là Mặc Doãn Cuồng đấy chứ.
Nghĩ đến đây, Bạch Nhược Oánh cảm thấy một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống từ trán, "Bé mập này, tên của con có phải là Mặc Doãn Cuồng không?" Bạch Nhược Oánh cẩn thận hỏi bé mập.
Nhưng khi nghe thấy câu hỏi của cô, bé mập lập tức mở to hai mắt: "Làm sao cô biết tên tôi?"
Lúc này, Bạch Nhược Oánh lại bất ngờ có cảm giác, muốn một tia sét từ trời giáng xuống, đánh chết cô đi.
"À, tôi hơi mệt, tôi muốn đi nghỉ, tuy rằng không biết vì sao cô lại biết tên tôi, nhưng sau khi tôi tỉnh lại cô chính là người đầu tiên tôi nhìn thấy, hơn nữa tôi còn thấy thân thể của cô, cô yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm, bây giờ tôi sẽ hồi cung bế quan nghỉ ngơi, cô nhớ không được quấy rầy tôi bế quan, tôi cần bế quan rất lâu đấy.""
Nói xong bé mập ngáp một cái, chậm chạp tiến về phía cung điện của mình, "À, đúng rồi, tuy rằng cô là cô gái có chút không biết xấu hổ, nhưng tôi cũng không ghét cô, cho nên bây giờ mà nói cô chính là người của tôi. Cứ như vậy đi, cô không được gả cho người khác, chờ tôi lớn lên sẽ đến cưới cô.""
Nghe thấy lời nói của bé mập, khóe miệng Bạch Nhược Oánh co giật, sau đó, không nhìn thấy bé mập đâu, Bạch Nhược Oánh lắc đầu, cô ngồi xuống chỗ trước đây là ao máu. Suy nghĩ có lẽ việc không gian thay đổi có liên quan đến vòng phỉ thúy sen đỏ, Mặc Doãn Cuồng xuất hiện cũng có liên quan đến vòng phỉ thúy sen đỏ kia. Nhưng nghĩ đến anh, lại nhớ đến một người đàn ông áo đen lạnh lùng. Nay lại đột nhiên bày ra bộ dạng của một bé mập, Bạch Nhược Oánh cảm thấy có chút hỗn loạn. Nhưng vì sao bé mập không còn ký ức, thôi, chờ anh tỉnh lại sẽ hỏi sau, đã biết anh còn sống, vậy là tốt rồi. Bạch Nhược Oánh thả thần thức ra, mấy người đánh nhau kia đã rời đi, nhìn bốn phía không có ai, Bạch Nhược Oánh rời khỏi không gian.
Chuyện của người khác không liên quan đến mình, cũng không muốn biết chuyện của người khác thế nào. Bạch Nhược Oánh đi lên mặt đất, tìm một chiếc đồng hồ, lúc đó Bạch Nhược Oánh mới biết, bản thân cô đã ngây người dưới lòng đất hai tháng rồi. Lúc này bên ngoài đang là mùa xuân, trăm hoa đua mở.
Nghĩ tới bé mập ở trong không gian, nếu bé mập xuất hiện, bản thân sẽ biết, đến lúc đó cô sẽ hỏi bé mập thêm một số chuyện. Bạch Nhược Oánh lại lấy một cái balo từ trong không gian ra, đeo lên lưng. Tuy rằng nguyên thân của dây mây máu đã bị cô tiêu diệt, nhưng lúc này nó đã có không ít nhánh nhỏ. Huống chi cho dù không có mấy dây mây máu kia, thế giới đã biến thành như vậy, còn không biết có khả năng khôi phục không. Nghĩ tới đại họa thế giới lần này là do chủ ý của bốn cô gái kia tạo thành, Bạch Nhược Oánh vô cùng tức giận, chẳng lẽ các cô đều không phát hiện ra việc dây mây máu thay đổi màu sắc sao? Đáng tiếc, cũng không biết bọn họ là ai, cũng không biết họ tới từ chỗ nào.
Một đường đi thẳng, cảm thấy nơi nào có zombie cấp bốn thì đến nơi đó, gϊếŧ vài zombie cấp bốn, hấp thụ thủy tinh thể của zombie. Bạch Nhược Oánh tìm được nơi đỗ xe, xe không có xăng, vẫn nên kiếm xe nửa đường còn lại, nhưng mà cứ thế này cố gắng, biết được bản thân đã đi rất xa.
Bạch Nhược Oánh xuống xe nghỉ ngơi một lát, nói ra cũng thật kỳ quái, sau khi cô dùng nội đan của dây mây máu, thì cơ thể cô đã không còn nhu cầu cao với các loại đò ăn. Có phải hay không thì khi nào trở về, mang những thứ trong không gian ra đưa cho mẹ vậy. Dù sao nếu gặp phải lúc không gian có vấn đề gì, lại không biết đến khi nào mới xảy ra vấn đề.
Ăn xong một quả táo ngọt trong không gian, cô đứng lên, chuẩn bị xuất phát. Đột nhiên từ xa có tiếng xe truyền đến, Bạch Nhược Oánh thả thần thức ra, dẫn đầu là một chiếc xe jeep, phía sau có mấy chiếc xe tải quân dụng lớn.
Chiếc xe jeep dừng ngay trước mặt Bạch Nhược Oánh, sĩ quan nhìn thấy nét mệt mỏi trên mặt Bạch Nhược Oánh, mở miệng nói: "Cô là người sống sót từ thành phố S sao?"
Lúc trước Bạch Nhược Oánh luôn cố tình hóa trang cho mình có vẻ phong trần mệt mỏi, cho nên mọi người khi nói chuyện với cô đều không có nhiều nghi ngờ, cũng vì cô không muốn thu hút quá nhiều ánh mắt khác thường mới cố ý hóa trang.
"Đúng."" Bạch Nhược Oánh nhìn binh sĩ trong chiếc xe.
"Chúng tôi là bộ đội bảo vệ thành phố F, bây giờ sẽ hộ tống những người sống sót của thành phố S đến thành phố F, nơi đó đã thành lập căn cứ, cô có muốn đồng hành cùng chúng tôi không?"
"Được, được."" Bạch Nhược Oánh nhìn người lính, suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý. "Xe của tôi hết xăng rồi.""
"Cô đến chiếc xe quân dụng phía sau đi."" Người kính trẻ nghe được cô nói như vậy, chỉ về chiếc xe phía sau rồi nói.
Nghe thấy anh ta nói vậy, Bạch Nhược Oánh liền xuống xe lấy balo rồi đi qua xe jeep.
"Nhìn cô đi đường một mình, chắc là một dị năng giả, hiện tại tuy rằng dị năng giả đều biết đến cách thăng cấp dị năng, nhưng mà một cô gái như cô đơn độc đi đường, vẫn rất nguy hiểm, sau này không cần phải như vậy nữa."" Một sĩ quan lớn tuổi nhìn Bạch Nhược Oánh, cau mày.
Nghe thấy lời nói của sĩ quan lớn tuổi, Bạch Nhược Oánh cảm thấy người này không tệ, lại nhìn thấy người trong xe, Bạch Nhược Oánh lập tức có một cảm giác trời đất sụp xuống, thật không ngờ ở đây còn có thể gặp được người quen đó.