- 🏠 Home
- Mạt Thế
- Đô Thị
- Sống Lại Lần Nữa Ở Tận Thế
- Chương 62: No 62
Sống Lại Lần Nữa Ở Tận Thế
Chương 62: No 62
Editor:
Mai Tuyết Vân
Thân thể của zombie Lý Hiển Nghiêu đã được chữa trị rất tốt, nhưng mà chấp niệm của zombie Lý Hiển Nghiêu như vậy, mới khiến dây mây máu trở nên khao khát du͙© vọиɠ đến thế, đồng thời cũng khiến nó nảy sinh cảm xúc muốn sinh sản.
Cho nên nó biến một phần thân thể trở thành bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của Lý Hiển Nghiêu. Để zombie Lý Hiển Nghiêu gieo giống, lợi dụng ưu thế làm mẹ trời ban của phụ nữ, sinh sản ra nhiều dây mây máu. Nguyện vọng của dây mây máu sắp hoàn thành, nó cũng đưa năng lượng vào cơ thể Lý Hiển Nghiêu, lúc này, Bạch Nhược Oánh lại xuất hiện, hủy đi con cháu đời sau của nó.
Dây mây máu cảm nhận được, zombie Lý Hiển Nghiêu rất oán hận Bạch Nhược Oánh, hắn muốn gϊếŧ cô, dây mây máu cũng không để ý. Nhưng khi nó phát hiện linh khí trên người Bạch Nhược Oánh, lúc này nó lại nghĩ, nếu dùng linh khí của Bạch Nhược Oánh để sinh ra hậu duệ của mình, thì dây mây máu sẽ vô cùng ưu việt, càng có nhiều năng lực.
Cộng thêm việc nó có thể đoạt xác, không phải đến lúc đó, nó sẽ trở thành bá chủ thế giới sao. Cho nên nó mới ngăn cản zombie Lý Hiển Nghiêu gϊếŧ Bạch Nhược Oánh, còn hạ lệnh cho Lý Hiển Nghiêu phải ân ái với Bạch Nhược Oánh để sinh sản đời sau.
Nhưng khi kế hoạch của nó sắp thành công, thì Bạch Nhược Oánh lại đột nhiên bạo phát, cô không chỉ gϊếŧ chết cái xác nó đã đoạt, mà còn đốt nó về nguyên hình.
Đến cuối cùng, cơ thể biến mất, chỉ còn chừa lại một viên nội đan. Thật không ngờ cũng bị Bạch Nhược Oánh nuốt xuống, khi cô nuốt vào, nó có thể cảm nhận được, thân thể của cô vô cùng phù hợp với nó.
Nó hưng phấn, cho nên muốn cắn nuốt lý trí của Bạch Nhược Oánh, đoạt lấy cơ thể của cô. Nhưng vào lúc này, lại có một năng lượng khiến nó sợ hãi xuất hiện. Nó run rẩy, năng lượng này vây quanh nó, lúc ấy dây mây máu đã biết, bản thân chết chắc rồi. Bởi vì đó là sự trừng phạt của kẻ phản bội, cứ như vậy, chút năng lượng cuối cùng của dây mây máu cũng bị tiêu diệt.
Lúc Bạch Nhược Oánh hôn mê, mặt trời hết lặn rồi mọc, sau đó lại lặn. Còn cô cũng từ từ tỉnh lại, trong tích tắc, Bạch Nhược Oánh cau mày. Thứ cô hấp thụ kia, đã khiến cô biết rất nhiều việc, nhưng biết càng nhiều lại càng mê muội.
Bởi vì những chuyện đó không liền mạch, cũng không rõ đến cùng là cái gì, cho nên cô không thể diễn tả bằng lời. Nghĩ đến đây, Bạch Nhược Oánh lắc đầu, thôi không quan tâm nó nữa, bây giờ dây mây máu đã chết, cô đứng dậy.
Trên người không có bất kỳ vật gì che chắn, toàn bộ mặt đất chỉ còn dư lại tro bụi. Lúc này, trong lòng Bạch Nhược Oánh vô cùng bất đắc dĩ, không gian không mở ra, người không vào được, đồ cũng không thể lấy ra.
Cô lại mang bộ dạng như vậy, sao đi ra ngoài được, nhìn thủy tinh thể đầy mặt đất, Bạch Nhược Oánh thực sự không muốn lãng phí. Nhưng bản thân ngay cả quần áo cũng không có, làm sao có đồ chứa bọn chúng kia chứ.
Nghĩ như vậy, cô cầm lấy thủy tinh thể cấp năm của Lý Hiển Nghiêu để lại, không có cách nào rời đi, Bạch Nhược Oánh chỉ có thể ngồi hấp thu thủy tinh thể này. Nhưng lúc này, cô lại đột nhiên có một suy nghĩ, thủy tinh thể này có thể ăn giống như một viên nội đan hay không?
Bởi vì thủy tinh thể đều đến từ đầu zombie, cho nên lúc trước chỉ cần bổ đầu zombie là có thể lấy được thủy tinh thể. Khi nghĩ đến đám trắng đỏ kia, ai có can đảm bỏ nó vào miệng chứ. Nói thật nếu viên thủy tinh thể này là do cô bổ đầu zombie Lý Hiển Nghiêu tìm được, cô cũng không dám bỏ vào miệng.
Nhưng khi nhớ tới vừa rồi mình dùng lửa thiêu cháy zombie Lý Hiển Nghiêu thành bụi, tìm được viên thủy tinh thể kia, mới không cảm thấy ghê tởm. Bạch Nhược Oánh lập tức bỏ viên thủy tinh thể kia vào miệng, nuốt xuống bụng.
Ngồi dưới mặt đất, Bạch Nhược Oánh cảm thấy có một dòng khí ấm áp ở dưới bụng mình. Thủy tinh thể bị Bạch Nhược Oánh nuốt xuống, lập tức hóa thành một luồng ánh sáng màu đỏ, chạy thẳng vào đan điền của cô.
Bạch Nhược Oánh huy động thần thức nhìn về phía đan điền, chỉ thấy ánh sáng màu đỏ hòa vào ánh sáng màu xanh. Sau đó ánh sáng màu xanh từ từ chuyển thành màu xanh nhạt. Nhìn hiện tượng kỳ quái này xảy ra, cô không biết đó là gì. Nhưng cô không hề cảm thấy cơ thể khó chịu, nên cũng không để ý đến nữa.
Bạch Nhược Oánh nhớ đến chuyện vừa rồi, cô cầm một viên thủy tinh thể nuốt vào bụng. Nhưng mà ngoại trừ việc khôi phục được chút tinh thần ở ngoài ra, viên thủy tinh thể này cũng không khiến Bạch Nhược Oánh xảy ra biến hóa gì.
Cũng chỉ có viên thủy tinh thể cao cấp này mới có thể phát sinh biến hóa mà thôi. Nhưng điều này không quan trọng, hiện tại, trong lòng Bạch Nhược Oánh, quan trọng nhất là chỗ nào có quần áo, và cô làm cách nào để ra ngoài.
Dưới mặt đất không có mặt trời mọc lặn, Bạch Nhược Oánh không biết bản thân đã hôn mê bao lâu. Lúc trước cô có mang theo đồng hồ, nhưng khi chiến đấu với Lý Hiển Nghiêu thì đã bị vỡ thành bột phấn. Đột nhiên cảm nhận không gian dao động một cái, Bạch Nhược Oánh vui mừng đứng lên. Nhưng cô không gọi được Ẩm Huyết, Ẩm Huyết cũng không xuất hiện.
Cuối cùng Bạch Nhược Oánh thất vọng ngừng việc gọi Ẩm Huyết. Lúc này cô thả thần thức ra, thật không ngờ, thần thức của bản thân đã khuếch đại đến khoảng cách mấy ngàn mét. Nhưng lại tiêu hao năng lượng quá lớn, cho dù là mấy ngàn thước, kế bên cô một người cũng không có, làm sao cô biết được thời gian đây?
Còn nữa quân đội cũng quá độc ác rồi, quét sạch cả thị trấn nhỏ này, cả drap giường cũng không bỏ qua. Ít nhất cũng phải để lại gì đó để cô che thân chứ, nhưng mà cho dù cô có mỉa mai đi nữa, trong thị trấn nhỏ này vẫn không có cái gì để cô che thân được.
Không còn cách nào khác, Bạch Nhược Oánh đành phải ngồi tại chỗ bắt đầu thiền định. Khởi động ánh sáng trong đan điền, để nó di chuyển khắp kinh mạch trong cơ thể, một vòng lại một vòng. Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, khi cô mở mắt ra, cô cảm nhận được có lực lượng tinh thần xa lạ xâm nhập. Bạch Nhược Oánh thả thần thức ra, mới phát hiện có người đến đây.
Phát hiện này khiến Bạch Nhược Oánh lo lắng, làm sao bây giờ, trong trấn có người đến, không phải lúc trước đều không có ai sao. Bây giờ lại có người tới, phải làm sao bây giờ, nhìn bộ dạng của những người này, hình như họ muốn tìm đường xuống lòng đất, phải làm sao bây giờ?
Lúc này, Bạch Nhược Oánh hận không thể tát cho mình một cái, vừa rồi không bằng trực tiếp ra ngoài, cô còn có quần áo để trong xe. Chuyện quan trọng như vậy, thế mà lại quên mất.
Bây giờ cũng chỉ có thể chờ trời tối, đợi bọn họ nghỉ ngơi cô mới đi được. Nhưng mà lúc này Bạch Nhược Oánh lại hận miệng mình quá rộng, thật sự là xui xẻo.
Thật sự không ngờ được, bốn người trong nhóm này đã bắt đầu tới gần nơi đây. Nhìn bộ dạng của bọn họ, hai nam hai nữa, hai đôi tình nhân. Ồ không đúng, gã đàn ông A và cô gái B, gã đàn ông B và cô gái A. Hai cặp thông da^ʍ trẻ tuổi đến đây để lén lút yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.
Bọn họ đang chia nhau ra tìm được hai lối vào, nhìn thấy đường hầm đen ngòm dưới đất, bọn họ cũng không hề sợ hãi. Mà còn tiếp tục đi thẳng, muốn tới chỗ này yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, nếu bốn người họ đến đây, nhất định sẽ phát hiện ra cô, đến lúc đó? Làm sao bây giờ, trong lúc Bạch Nhược Oánh suy nghĩ thì bốn người trẻ tuổi đã đến càng lúc càng gần.
"Nơi này rất tối, chúng ta trở về đi, chỗ này không có zombie chứ?" Một giọng nói của phụ nữ truyền đến.
"Sợ cái gì, cục cưng, nơi đây là khu vực gần căn cứ thủ đô, đã sớm được dọn dẹp sạch sẽ, không phải tối thì mới có tình thú sao, huống chi anh còn có đèn pin."" Sau đó một giọng nói không đứng đắn truyền đến.
"Đáng ghét, á, sao trên mặt đất lại có thể có thủy tinh thể?" Lại một giọng nói truyền đến, cô gái kinh ngạc.
"Đúng thế, mặc kệ nó, có thể lúc trước quân đội dọn dẹp ở đây, cũng không biết công hiệu của đám thủy tinh thể kia, cho nên không nhặt lấy, nơi này đã có thủy tinh thể, như vậy đồng nghĩa ở đây không có nguy hiểm, chúng ta cứ nhặt trước đi đã."" giọng nói của gã đàn ông cũng xuất hiện.
"Xem màu sắc đây chắc là thủy tinh thể cấp một, cũng không đáng tiền lắm, nhưng mà có rất nhiều, mười thủy tinh thể có thể đổi được một bữa cơm đấy."" Gã đàn đông nói rồi nhặt thủy tinh thể lên.
Phía bên kia cũng giống như vậy, mọi việc đều tương tự.
Bạch Nhược Oánh biết đấy là cái gì, đó là thủy tinh thể khi cô gϊếŧ dây mây máu để lại, cô còn chưa nhặt toàn bộ về.
"Cục cưng, không cần nhặt nữa, mấy thứ này cũng không có chân chạy mất, anh chờ không nổi rồi.""
"Làm gì vậy, đáng ghét, anh sờ chỗ nào thế hả?"
"Cục cưng, em khiến đại XX rất vui sướиɠ.""
"Có sướиɠ hơn vợ của anh không?"
"Tất nhiên rồi, đàn bà lớn tuổi có chồng sao có thể tốt hơn em, đến đây nào, cục cưng, cho anh đi vào..."
Nghe tiếng động bạch bạch, Bạch Nhược Oánh biết bên kia đang xảy ra chuyện gì, điều này có nghĩa, một lát nữa bọn họ mới tới đây, còn bên kia thì sao?
Thật đúng là, không phải người một nhà không vào chung một cửa, ngay cả lời thoại và diễn biến cũng giống nhau y hệt, nhưng mà như vậy cũng coi như tranh thủ được cho cô ít thời gian.
Kỳ thực, cô đã loáng thoáng cảm nhận được cấm chế trong không gian có chút thả lỏng. Cảm giác này có thể liên quan đến việc cô hấp thụ nội đan của dây mây máu, thủy tinh thể cấp năm. Như vậy nếu cô tiếp tục vận hành linh khí trong cơ thể, hi vọng có thể sớm phá vỡ được cấm chế của không gian một chút.
Lúc này, hai bên đều đang ra sức vận động.
"Yêu tinh nhỏ, em siết anh muốn gãy rồi, chờ một chút, chúng ta đi vào bên trong nhìn một chút, đến lúc đó, chúng ta lại tiếp tục.""
"Đáng ghét, người ta còn chưa đủ đâu, người ta không cần, còn muốn tiếp tục.""
"Được rồi, em đúng là yêu tinh nhỏ làm khổ người, anh đến đây."" Nói xong lại tiếp tục vang lên những tiếng bạch bạch.
Vừa rồi nghe hai người nói muốn đi tới, trong lòng Bạch Nhược Oánh sốt ruột, nhưng linh khí trong cơ thể vừa vận hành được một nửa không thể lập tức dừng lại. Sớm biết bản thân cô đã không làm vậy, nhưng có ai ngờ hai người kia nói dừng là dừng chứ.
Hơn nữa, đây cũng là cách duy nhất bản thân cô có thể nghĩ ra. Bạch Nhược Oánh đổ mồ hôi lạnh, nhưng lúc này, lại nghe thấy hai người kia muốn tiếp tục, tốt lắm, hai người này lại tiếp tục, cô cũng phải nhanh lên.
Nhưng cô vừa yên tâm được một bên, bên kia lại không thể khiến cô yên lòng. Chỉ thấy cặp bên kia đã dừng lại, sau đó đi vào bên trong.
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, nghe thấy tiếng động như vậy, Bạch Nhược Oánh nảy sinh căng thẳng trong lòng. Đột nhiên cô cảm thấy trong cơ thể mình, dòng khí đang hỗn loạn, không tốt, cô sẽ không tẩu hỏa nhập ma chứ.
"Ồ, honey, anh nhìn xem, phía trước có đường, hình như có thứ gì đó lóe sáng?"’ Một giọng nữ truyền đến.
Nghe lời nói của cô ta, Bạch Nhược Oánh biết đó là nguồn điện dự phòng trong đường hầm dưới đất. Nói thật, ngay cả cô cũng không biết làm sao nơi này lại có nguồn điện dự phòng. Không phải ở đây không có điện sao, có phải do dây mây máu trộm từ căn cứ thủ đô không.
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, Bạch Nhược Oánh biết, chỉ cần hai bước nữa, toàn bộ cơ thể cô sẽ lọt vào mắt hai người này. Phải làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ.
"Phốc."" Bạch Nhược Oánh cảm thấy hơi thở toàn thân hỗn loạn, lúc này từ trong miệng Bạch Nhược Oánh phun ra một ngụm máu tươi. Sau đó Bạch Nhược Oánh thấy trước mắt bỗng tối sầm, trước khi rơi vào hôn mê, trong lòng Bạch Nhược Oánh chỉ có một suy nghĩ, đó là: "Trời muốn gϊếŧ tôi mà!""
- 🏠 Home
- Mạt Thế
- Đô Thị
- Sống Lại Lần Nữa Ở Tận Thế
- Chương 62: No 62