Editor: Mai Tuyết Vân
“Em không sao, nhưng nướ© ŧıểυ Oánh đưa cho anh không phải nước suối bình thường, đây chính là nước suối thánh. Nếu như anh bị thương, cho dù vết thương có nặng đến đâu, chỉ cần nhỏ vài giọt, sẽ lành lại ngay. Chưa hết đâu, nước suối này còn có thể tăng cấp dị năng của anh lên đấy.’’ Nói xong, Lưu Minh đưa nước suối và thủy tinh thể trên bàn cho Nguyên Ưng.
“Nói cho anh biết, dị năng giả muốn tăng cấp phải dựa vào thủy tinh thể, nhưng bây giờ trong căn cứ mọi người còn chưa biết. Còn chúng em là ngoài ý muốn mà biết được, anh nắm chặt thủy tinh thể trong tay, phát động tinh thần hấp thụ năng lượng bên trong, như vậy dị năng của anh sẽ tăng cấp.’’
“Hả? Nhờ vào cái này mà tăng cấp sao, anh vẫn cho là dựa vào thực chiến để nâng cao năng lực chứ. Nhưng bánh bao nhỏ, nước suối có thật là hiệu nghiệm không, em thật sự không sao chứ?’’
“Tất nhiên rồi, nước suối của Tiểu Oánh là thuốc chữa bệnh siêu cấp đấy, anh dám không tin sao?’’ Nghe Nguyên Ưng nghi ngờ nước suối của cô, Lưu Minh lập tức đứng dậy, muốn chứng minh công dụng của nước suối: “Anh xem, hiện tại em rất tốt, đi lại bình thường, sao không có tác dụng được.’’
Nhìn Lưu Minh, Bạch Nhược Oánh lắc đầu một cái, tên ngốc này, cô đã sớm nhận được ánh mắt cảm ơn của Nguyên Ưng. Chỉ có anh là ngốc mà thôi, nhưng khoan hãy nói, con hàng bại não này rất biết cách làm người khác cảm động. “Anh cứ gọi tôi là Nhược Oánh, nhưng vừa rồi anh nói chuyện Tần Thiên là thế nào?’’ Lắc đầu một cái, Bạch Nhược Oánh nhìn về phí Nguyên Ưng lần nữa.
“Tên Tần Thiên, tôi nghĩ mọi người cũng nhận ra, Tần Thiên luôn nhìn cô với con mắt khác. Nhưng cho dù tiểu đội Lôi Điện có thực lực mạnh mẽ, nhưng bây giờ thứ họ thiếu nhất chính là dị năng giả không gian. Cô nhìn cách Tần Thiên đối xử với ả Phương Di đáng ghét đó cũng biết. Chẳng qua, nếu như hắn biết được cô sở hữu dị năng này mà nói, ha ha…’’ Nguyên Ưng không nói tiếp.
“Im miệng, nói cho anh biết, việc Tiểu Oánh có dị năng không gian, nếu anh dám nói cho người khác biết, em sẽ dạy dỗ anh, hừ.’’ Nghe Nguyên Ưng nói xong, Lưu Minh lập tức xù lông, Tiểu Oánh làm vậy coi như là vì mình, chuyện này không thể lan truyền.
“Em không thích Tần Thiên, dối trá, cả ngày mang bộ dạng hòa nhã, với ai cũng cười, hắn ta không thấy mệt sao? Hừ, so với Mặc Doãn Cuồng thì hắn còn kém xa, em vẫn thích Mặc Doãn Cuồng hơn, phong thái rất xứng đôi với Tiểu Oánh. Khó trách Tần Thiên có thể chịu đựng sự dây dưa của Phương Di. Hừ, anh, nhớ, nếu như anh dám tiết lộ bí mật của Tiểu Oánh…’’
Nhìn ánh mắt uy hϊếp của Lưu Minh, sao Nguyên Ưng lại cảm thấy bánh bao nhỏ đang quyến rũ mình thế này? Nhớ đến chuyện tối qua, Nguyên Ưng cảm thấy lòng mình rạo rực. “Yên tâm, anh sẽ không rảnh rỗi mà nói cho Tần Thiên biết đâu. Anh còn muốn xem chuyện cười của hắn mà, nếu hắn thật sự đón nhận Phương Di. Không biết Thiện Lăng Băng sẽ ra sao, ha ha, khi đó đúng là không dễ nhìn đâu.’’
“Hừ, coi như anh biết điều.’’ Lưu Minh cảm thấy có thể miễn cưỡng tha thứ cho Nguyên Ưng được rồi. “Nhưng sao hôm nay không thấy Mặc Doãn Cuồng nhỉ?’’ Nghe Lưu Minh nhắc đến Mặc Doãn Cuồng, Bạch Nhược Oánh đột nhiên cảm thấy mình ăn no rồi, “Tôi no rồi, ra ngoài đi dạo, xem tình hình bên ngoài một chút, chốc nữa sẽ trở lại.’’ Nói xong, Bạch Nhược Oánh đứng dậy rời khỏi phòng. Nhìn cô rời đi, Lưu Minh nhìn Nguyên Ưng, “Tiểu Oánh sao thế, giống như có tâm sự?’’
Thấy bánh bao nhỏ cố làm ra vẻ nghiêm túc, Nguyên Ưng híp đôi mắt đào hoa của mình, “Bánh bao nhỏ, em ổn chứ, không được, anh phải tự mình kiểm tra một chút mới được, anh không yên lòng.’’
“Á, tên khốn này, sao anh lại cởϊ qυầи cảu em, á…’’ Từ xa, Bạch Nhược Oánh nghe được giọng nói quan tâm của Nguyên Ưng còn ẩn chứa sự gian xảo, trong lòng âm thầm mặc niệm cho Lưu Minh. Lúc này, Bạch Nhược Oánh lại nhớ đến Mặc Doãn Cuồng, anh đã thật sự hồn bay phách tán rồi sao? Không đâu, sẽ không đâu, nhất định phải làm cho sen đỏ nở hoa, khi đó mọi chuyện đều rõ ràng, đúng rồi, nhất định phải khiến sen đỏ nở hoa. “Nhược Oánh, dậy sớm vậy, cô đã ăn sáng chứa?’’ Bạch Nhược Oánh vừa ra khỏi cửa chưa bao lâu đã nghe thấy tiếng Tần Thiên. Đúng là “nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến’’, mới vừa rồi bọn họ còn nhắc đến anh ta.
“Đội trưởng Tần, chào anh.’’ Nói thật, Bạch Nhược Oánh cũng không thích Tần Thiên, không nói chuyện đời trước, chỉ nhắc đời này. Khi vừa quen biết Tần Thiên, bề ngoài hòa nhã khiến người khác có cảm tình với anh ta. Nhưng ở lâu sẽ phát hiện, suy tư của người này rất sâu, bề ngoài hòa nhã chỉ là giả tạo, dã tâm bên trong lớn biết bao nhiêu.
Thật ra cô luôn cho rằng Tần Thiên luôn có ý với mình, nhưng người ta không nói rõ, cô sẽ không hỏi thêm. Sau khi quân đội tuyên bố Phương Di là dị năng giả không gian, rồi quan sát ý tứ của Tần Thiên, cho nên Tần Thiên càng ẩn nhẫn. Cô càng không cần nói gì, cho đến cuộc chiến ngày hôm qua, có lẽ anh ta đã thấy được thực lực của cô. Cho nên hôm nay mới bắt đầu chủ động nói chuyện, nhìn nụ cười thân thiện trước mắt, nếu không cẩn thận quan sát nhiệt độ trong mắt Tần Thiên, có lẽ cô cũng đã bị mê hoặc rồi. Đang lúc Tần Thiên còn muốn nói thêm, “Anh Tần, thì ra anh ở đây, người ta đã làm xong cơm rồi, anh để người ta tìm khắp nơi, á, cô Bạch, sao cô lại ở đây?’’
Nhìn Phương Di ôm lấy cánh tay Tần Thiên, ánh mắt của Tần Thiên lộ ra vẻ chán ghét. Cô cảm thấy Lưu Minh nói rất đúng, Tần Thiên rất giả tạo, nhưng chuyện này không liên quan đến cô. “Cô Phương, tôi vừa ra ngoài đi dạo, không ngờ lại trùng hợp gặp được đội trưởng Tần, nếu hai người có chuyện, tôi cũng không quấy rầy nữa, tôi đi trước.’’ Nói xong Bạch Nhược Oánh rời đi.
Nhìn theo bóng dáng của Bạch Nhược Oánh, Phương Di lộ ra vẻ ghen tỵ, vậy mà, khi cô nhìn về phía Tần Thiên, đã là vẻ đắm đuối, “Anh Tần, bữa sáng của anh, em đã làm xong rồi, nhanh về ăn thôi.’’ Nói xong kéo tay Tần Thiên. Tần Thiên nhìn theo bóng lưng của Bạch Nhược Oánh, rồi nhìn sang Phương Di, nhấc chân rời đi cùng với cô ta.
Thực lực của Bạch Nhược Oánh không thể khinh thường, nhưng thực lực của anh cũng có thể tăng lên. Còn đội ngũ của anh bây giờ lại thiếu dị năng giả không gian, chứ không phải dị năng giả tốc độ. Nghĩ đến thái độ của Bạch Nhược Oánh đối với mình, cục xương không gặm được, sẽ khiến người ta có cảm giác muốn chinh phục. Rồi lại nhìn sang Phương Di bên cạnh, bộ ngực lớn cọ trên thân thể mình, rõ ràng là đang quyến rũ, sao anh ta lại không nhìn ra.
Nhưng suy đi tính lại, vẫn còn Thiện Lăng Băng, ý của cô ta với anh, Tần Thiên không phải là không biết. Như gần như xa cũng là một thủ đoạn, huống chi phía sau cô ta còn có núi lớn làm chỗ dựa, phía trước còn có một tiểu đội không tầm thường. Nghĩ tới đây, Tần Thiên đi cùng Phương Di trở về phòng mình. Bạch Nhược Oánh ra ngoài đi dạo, nhìn thấy mầm cây bắt đầu nhú, nếu như trước mạt thế, nhìn thấy cảnh tượng tươi đẹp như vậy, chắc chắn lúc đó tâm tình sẽ rất tốt, còn bây giờ?
Haizz, kể từ sau khi cô sống lại, mạt thế đã thay đổi, rất nhiều việc cô không thể nói trước, giống như Lý Hiển Nghiêu. Vốn là mạt thế rất lâu, hắn mới thức tỉnh dị năng, nhưng không ngờ mạt thế vừa bắt đầu có dị năng. Kể từ khi cô có không gian, sẽ không bước theo con đường giống đời trước, như vậy sẽ có rất nhiều chuyện không giống nhau.
Còn gặp được Mặc Doãn Cuồng, từ Mặc Doãn Cuồng lại nhìn thấy chuyện kỳ lạ, còn đám zb kỳ quái nữa. Xem ra những chuyện trong tương lai cô không có cách nào biết trước được, dựa vào một ít kiến thức của cô đời trước không hữu dụng. Hôm nay, cô muốn sống cho thật tốt, chỉ còn cách nâng cao thực lực của bản thân. Nhìn chiếc xe bán tải phía xa, chiếc xe này vẫn luôn đi theo đội ngũ của cô, vậy mà không đến gần, khiến mọi người hầu như quên mất họ. Vào giờ phút này, cổ hơi thở kỳ quái kia lại không thấy, Bạch Nhược Oánh suy nghĩ một chút rồi đi về phía chiếc xe kia.
Khi cô đến gần, chỉ thấy trong xe có một cô gái đang nằm, hình như bị hôn mê. Cô nhận ra, cô gái trẻ này chính là người đã cầu cứu hôm đó. Khi đó cô cảm thấy bên trong xe có mấy người, bây giờ lại không thấy, nghĩ đến, chính là bốn cô gái? Không biết họ là ai, không biết vì sao lại biết được hành tung của Mặc Doãn Cuồng, cũng không biết làm cách nào khống chế cô gái trẻ này, sau đó đi theo sau cô.
Nghĩ đến đây, Bạch Nhược Oánh cảm thấy rất hối hận, nếu như cô chú ý đến cái xe này, thì sao đây? Nhưng cô lại lắc đầu, cô làm được gì chứ? Cho dù cô biết rõ bọn họ, cũng không phải đối thủ của họ. Ngay cả Mặc Doãn Cuồng cũng không phải đối thủ của bọn họ kia mà. Bạch Nhược Oánh muốn rời đi, nhưng khi cô xoay người, chiếc vòng hồng ngọc trên cổ cô gái đã hấp dẫn ánh mắt của Bạch Nhược Oánh.
Màu đỏ như máu, giống như sen đỏ, nhìn thấy vòng hồng ngọc, Bạch Nhược Oánh không khỏi muốn chạm vào, cảm giác ấm áp lan truyền khắp cơ thể, rất thoải mái. Bạch Nhược Oánh thả thần thức, bốn phía không có ai, cô gạt tay cô gái kia ra, nhìn thấy cô ta vẫn hôn mê. Mặc kệ cô ả, nghĩ như vậy, Bạch Nhược Oánh đoạt lấy hồng ngọc ném vào không gian của mình, lập tức xoay người rời đi.
[Mai Tuyết Vân: Ở đời, cái câu nước sông không phạm nước giếng hình như không bao giờ tồn tại. Mình không làm gì họ, họ cũng kiếm chuyện với mình. R.I.P nữ chính/ =-=]
Lúc Bạch Nhược Oánh rời đi không bao lâu, cô gái hôn mê trong xe bán tải bắt đầu tỉnh lại. Cô nhìn xung quanh, ôm đầu đau đớn, đây là đâu? Đột nhiên, ký ức dần trở lại, cô nhớ khi mạt thế mình lái xe bán tải chạy trốn. Một ngày nọ, có bốn cô gái đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, sau đó họ làm gì, cô cũng không biết, nhưng thời gian qua, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì đây?
Cô gái gõ mạnh lên đầu mình, đột nhiên cô nhớ ra trên cổ mình có đeo một chiếc vòng hồng liên ngọc bích. Cô vội vàng sờ cổ mình, không thấy, không có, sao lại mất rồi, cô nhớ mình luôn đeo nó trên người, một tấc cũng không rời mà. Chẳng lẽ, là bốn người kia, thật ra họ vì muốn đoạt hồng liên ngọc bích mà đến sao?
Cô ta tên là Hàn Tinh Nhi, trong một lần mê tiểu thuyết xuyên không, cô ta thích nhất là đọc truyện mạt thế. Nhưng đột nhiên lại có một ngày, cô ta xuyên vào một quyển thiểu thuyết, sau khi tỉnh lại đã thấy mình ở đây. Hàn Tinh Nhi cảm thấy sợ hãi, buồn bực, mất rất lâu, cô mới chấp nhận được sự thật này. Khi đó, biết được tình hình của mình, mới ý thức mình đã xuyên qua cô gái có cùng tên gọi Hàn Tinh Nhi, hơn nữa còn là vai đỡ đạn trong tiểu thuyết mạt thế kia.
Biết được tất cả, cô ta căm phẫn, vì sao khi cô đến thế giới này còn phải vào vai bia đỡ đạn chứ. Cho nên cô gái xốc lại tinh thần, cô nhớ lại, thân phận của mình là bạn học của nữ chính. Mà nữ chính nổi tiếng, tất cả đều vì có vòng hồng liên ngọc bích trong nhà truyền lại. Trong tiểu thuyết có nói, bên trong chiếc vòng có một không gian rất lớn, có thể chứa được rất nhiều đồ, cũng nhờ có không gian này, mà nữ chính mới thu thập vật tư, có bàn tay vàng.
Vì thế, dựa theo hướng đi của cốt truyện, Hàn Tinh Nhi tìm đến phòng ngủ của nữ chính, thừa dịp nữ chính không có ở đây, lấy trộm hồng liên ngọc bích. Sau đó không bao lâu, mạt thế bộc phát, vốn tưởng rằng mình có thể giống nữ chính, có được hồng liên ngọc bích cô ta sẽ có được bàn tay vàng. Nhưng lại không ngờ, khi nhỏ máu nhận chủ, mới phát hiện bên trong ngọc bích chỉ có một không gian 10m2, bụi bay mịt mù, còn không có gì. Không đúng, cô nhớ, trong không gian của nữ chính rất lớn, rộng mấy trăm mét vuông, sao bây giờ lại như vậy?
Chẳng lẽ vì cô là nữ phụ nên không chiếm được, cho dù có bảo bối trong tay cũng không cách nào sử dụng? Tức giận khi nghĩ đến đây, bốn cô gái kia lại bất ngờ xuất hiện trước mắt mình, sau đó cô ta không nhớ cái gì. Cũng không biết bây giờ đã là lúc nào, trong thời gian qua cô đã làm những gì? Bây giờ sao không thấy bọn họ, mà không thấy hồng liên ngọc bích, cô phải làm sao đây? Nhìn người cách đó không xa, Hàn Tinh Nhi vừa định xuống xe, hả? Không gian?
Phát động tinh thần của mình, Hàn Tinh Nhi phát hiện, không gian 10m2 của mình còn nguyên. Chẳng lẽ đó vốn là dị năng không gian của cô, không hề liên quan đến hồng liên ngọc bích? Vậy cái đó là giả rồi, nghĩ như thế, giống như mình bị lừa, Hàn Tinh Nhi tức giận. Bây giờ còn không biết đám người nữ chính ở đâu, nhưng cô đã rời khỏi, như vậy đã thoát khỏi cốt truyện từ lâu. Hừ cô xem trước mắt phải phát triển bên này một chút, nếu như không có những tình tiết trong truyện xuất hiện. Tin rằng cô có thể thoát khỏi bi kịch của mình, như vậy cũng tốt, cô ta không tin dựa vào kiến thức của mình cuối thời, lại không thể sáng tạo một khoảng trời cho riêng mình. Nghĩ như thế, Hàn Tinh Nhi bước xuống khỏi xe bán tải của mình, đi về phía một binh sĩ.
Mà lúc này, Bạch Nhược Oánh vừa mới rời đi không bao lâu, đã bất ngờ cảm thấy không gian của mình rung chuyển. Khi cô muốn tiến vào xem tình hình, thì không gian lại cự tuyệt không cho cô tiến vào. Lúc này, Bạch Nhược Oánh không cảm nhận được bên trong trong, hết sức sốt ruột, nghĩ đến sen đỏ, nghĩ đến Mặc Doãn Cuồng. Bạch Nhược Oánh muốn xông vào, thần thức mạnh mẽ tiến vào không gian, vậy mà, kết quả lại phun ra một ngụm máu tươi.
Bạch Nhược Oánh gọi Ẩm Huyết, cũng may, Ẩm Huyết vẫn còn, dùng cảm ứng tâm linh, Bạch Nhược Oánh hỏi Ẩm Huyết, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, bởi vì không gian vẫn là của Ẩm Huyết. Ẩm Huyết trả lời, để cô yên tâm, trong không gian không có chuyện gì, nếu muốn đi vào, phải mất một khoảng thời gian, mà chính nó cũng phải rời đi, bảo Bạch Nhược Oánh kiên nhẫn chờ đợi. Nói xong những lời này, Ẩm Huyết biến mất vào bên trong cơ thể Bạch Nhược Oánh.
Bạch Nhược Oánh gọi Ẩm Huyết lần nữa, nhưng không có bất kỳ phản ứng nào, cuối cùng cô không thể không buông xuống. Bạch Nhược Oánh ôm ngực mình, không quấy rầy Lưu Minh và Nguyên Ưng, cô trở lại phòng, nghỉ ngơi một lát, tiếp thu những chuyện vừa xảy ra.