- 🏠 Home
- Mạt Thế
- Đô Thị
- Sống Lại Lần Nữa Ở Tận Thế
- Chương 48: No 48
Sống Lại Lần Nữa Ở Tận Thế
Chương 48: No 48
Editor: Mai Tuyết Vân
Vì mọi người đều đang ngồi nghỉ, nên hành động của cô gái trẻ khiến bọn họ đều chú ý. Cô ta rất đẹp, hai mắt to tròn, khiến người khác cảm mến. Nhìn Vương San San lúc này, Bạch Nhược Oánh cảm thấy trên người cô không còn khí chất ngạo mạn nữa. Tựa hồ giống như một búp bê xinh xắn, lay động lòng người.
Cô gái ôm chặt tay Phương Di làm nũng, điều này khiến mấy chàng trai ở đây mềm lòng. Đột nhiên Bạch Nhược Oánh không biết, người đàn ông bên cạnh cô lúc này nếu nhìn thấy cảnh đó sẽ ra sao. Có giống bọn họ, đều mềm lòng hay không?
Khi cô làm bộ vô tình nhìn sang, thì phát hiện Mặc Doãn Cuồng đang nhìn mình. Trong con ngươi của anh chỉ có bóng dáng của cô phản chiếu, trái tim Bạch Nhược Oánh đập thịch một tiếng, rồi vội vàng đứng lên.
“Tiểu Oánh, cậu sao vậy, muốn đi đâu à?’’ Thấy Bạch Nhược Oánh đứng dậy, Lưu Minh tò mò hỏi. “Tôi đi vệ sinh.’’ Nói xong Bạch Nhược Oánh đi tới phòng vệ sinh.
‘‘À, sao cậu lại gấp như vậy? Đau bụng à?’’ Lưu Minh nói xong, Bạch Nhược Oánh đen mặt: "Không có.’’ Bạch Nhược Oánh đi nhanh.
Thấy Bạch Nhược Oánh đã đi xa, ánh mắt của Mặc Doãn Cuồng như lóe sáng. Quan sát cô gái đang làm nũng và Phương Di bị ôm đến chán ghét, Mặc Doãn Cuồng nhắm hai mắt lại.
"Chị Phương Di, đây là bạn của chị sao. Anh ấy không phải đội trưởng Lôi Điện ư. Tần Thiên, em đã nghe nhiều đến anh. Xin chào, đội trưởng Tần, em là Vương San San. Là bạn của chị Phương Di, em là dị năng giả hệ thủy, rất vui được gặp anh.’’
Nhìn Vương San San, Tần Thiên cười đáp lại: "Xin chào, anh là Tần Thiên.’’
Mặc dù, Tần Thiên vẫn nhìn cô gái, nhưng trong lòng lại nghĩ đến Bạch Nhược Oánh, vừa rồi giọng nói của Lưu Minh không nhỏ, anh nghe thấy được, lo lắng không biết Bạch Nhược Oánh có sao không?
Thấy Tần Thiên tươi cười, sóng mắt Vương San San lưu chuyển, cau mày sau đó mỉm cười ngây thơ: "Đội trưởng Tần, anh rất đẹp trai, giống như minh tinh hạng một vậy.’’ Nhìn Vương San San đơn thuần, Tần Thiên lắc đầu cười: "Là em quá khen rồi.’’ Sau đó hai người tiếp tục trò chuyện, Phương Di và Thiện Lăng Băng méo mặt. Hình Phong nhắm mắt, trong lòng khinh thường đám phụ nữ kia.
"Haizz, đã hơn bốn giờ rồi, sao mặt trời còn chói chang như vậy?’’ Lúc này, Lưu Minh lên tiếng. Hình Phong nghe xong cũng nhìn ra ngoài cửa sổ. Nguyên Ưng xem thời tiết, cau mày, anh cũng cảm thấy không đúng lắm. Nhưng chỉ một lát không lâu sau, mọi người đều cảm thấy ngồi mãi cũng mệt. Nên muốn vận động một chút, rời khỏi vị trí cũ, kho chứa hàng rất lớn, có đến mấy tầng, mọi người nhanh chóng tản ra.
Bạch Nhược Oánh đi tới phòng vệ sinh, nhìn qua gương, thấy mặt mình đỏ hồng, thầm mắng bản thân không có tiền đồ. Nhưng phòng vệ sinh rất hôi, vì ngày nay nước thiếu hụt nghiêm trọng, cho nên trong nhà vệ sinh sớm đã hết nước.
Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, Bạch Nhược Oánh thả thần thức, thấy có hai người đi vào nhà vệ sinh, cô lắc người tiến vào không gian. Hai người đi vào, tra xét bên trong không có ai, khóa kỹ cửa, trong chốc lát đã cởi hết đồ, bàn tay lớn nắm lấy bộ ngực đẫy đã, tùy ý vuốt ve, động tác phía dưới liên tục không dừng.
Cô gái ngồi trên bồn rửa tay, lắc lư theo động tác của người đàn ông, tiếng động mờ ám vang khắp nhà vệ sinh. Giọng điệu rêи ɾỉ đứt quãng, nhưng rất kiềm nén, không lớn lắm, xem ra sợ người khác nghe thấy.
Thì ra là Vương San San, làʍ t̠ìиɦ ở đây, xem ra chuyện ngày hôm đó đã khiến cô thay đổi không ít. Nhưng bọn họ cũng thật giỏi, nhà vệ sinh hôi như vậy mà cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng làm việc của hai người.
"Á, đội trưởng, đội trưởng, chậm…Chậm một chút, ư.’’ Giọng nói ngọt ngào, khiến người ta tê dại, mềm mại đến tận xương. Người đàn ông gia tăng tốc độ, hôn lên cơ thể trắng như tuyết của Vương San San. Càng bóp mạnh tay, "Lẳиɠ ɭơ, kẹp chặt như vậy còn không thừa nhận mình lẳиɠ ɭơ. Nhìn Tần Thiên không chớp mắt, sao nào, muốn để hắn ta đút vào miệng nhỏ của em sao!’’
"Em, em đâu có, em là nhìn chị Phương Di, cả ngày chị ấy đi theo Tần Thiên. Thậm chí cũng quên mất đội chúng ta, em nhìn không thuận mắt. Ư, a, ừ, bây giờ dị năng giả không gian hiếm như vậy, nếu chị ta theo Tần Thiên. Nếu vậy, đội của chúng ta sẽ mất một kho hàng di động rồi, em không phải vì anh sao, đội trưởng, anh thật mạnh, thật là mạnh!’’
Nghe cô ta kêu, Lý Kim Quang hung hăng nhào nặn bộ ngực đẫy đà, phía dưới càng dùng sức. Trận hoan ái kịch liệt như vậy, nhưng cô lại cảm thấy Vương San San không ổn. Khi Vương San San xoay người ngồi trên người Lý Kim Quang, đột nhiên Bạch Nhược Oánh thấy được sóng mắt của Vương San San thay đổi. Sau đó là một làn sóng tinh thần phát ra, Bạch Nhược Oánh cau mày, sau đó gật đầu một cái, thì ra là vậy.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng kết thúc, vốn tưởng rằng hai người họ sắp đi. Nhưng không ngờ họ còn ở lại, vốn không có ý tách ra, Bạch Nhược Oánh cũng không muốn nhìn tiếp nữa.
"Đội trưởng, anh thật giỏi.’’ Vương San San vươn đôi tay trắng ngần ôm lấy cổ Lý Kim Quang, "Đội trưởng, thật ra em có lén quan sát anh, có phải anh đã để ý Bạch Nhược Oánh rồi không?’’
Không để ý đến họ nữa, Bạch Nhược Oánh muốn thừa dịp này hấp thụ linh khí trong không gian, tu luyện một chút. Nhưng đột nhiên nghe Vương San San nhắc đến tên mình, Bạch Nhược Oánh dừng động tác, tiếp tục xem. "Sao nào, bảo bối của anh, em ghen à?’’ Nghe Vương San San nói, Lý Kim Quang cau mày, bàn tay lại không đàng hoàng vuốt ve thân hình gợi cảm.
"Hừ, em nào có chứ, nhưng nhìn người đàn ông bên cạnh Bạch Nhược Oánh khó đối phó lắm. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của anh ta, không phải là cũng có ý với Bạch Nhược Oánh chứ?’’
Lý Kim Quang cau mày, hắn đối với cô gái tên Bạch Nhược Oánh kia rất muốn có được, nhưng đàn bà thì có nhiều, ngược lại người đàn ông bên cạnh cô, nếu có được sự trợ giúp của anh, như vậy…Đột nhiên, Lý Kim Quang nói với Vương San San, "San San, em cảm thấy Mặc Doãn Cuồng thế nào?
Nhìn vào mắt Lý Kim Quang, Vương San San biết hắn đang muốn gì: "Đáng ghét, đội trưởng, trong lòng em chỉ có anh, anh cũng biết mà.’’
"Bé ngốc, trong lòng anh cũng chỉ có em. Nhưng năng lực cảu Mặc Doãn Cuồng rất mạnh, nếu tiểu đội của ta có hắn, không phải như hổ thêm cánh sao. Coi như hắn nhìn trúng Bạch Nhược Oánh, nhưng bảo bối của anh cũng đâu kém hơn cô ta là abo, bảo đối đã ra tay, tên kia còn chạy thoát sao.’’
Lý Kim Quang nói lòng hắn chỉ có cô, Vương San San khinh bỉ, nhưng ngoài mặt lại không để lộ: "Đội trưởng, anh xấu chết đi được, được rồi, vì sự nghiệp của đội trưởng, San San chỉ có thể chịu ấm ức. Nhưng đội trưởng, anh nhất định phải nhớ đối xử tốt với San San đấy!’’ Vương San San giống như không xương nằm trên người Lý Kim Quang.
"Tất nhiên rồi, bảo bối của anh, anh nhất định sẽ đối tốt với San San. Bây giờ, để anh làm bảo bối thoải mái nào. Bảo bối San San, nếu gã đàn ông nào yêu em, cũng sẽ trầm luân hết, bảo bối, miệng nhỏ phía dưới thật chặt, rất đẹp…’’ Sau đó, tiếng động mập mờ lại vang lên.
Bạch Nhược Oánh rơi vào trầm tư, nghĩ đến Mặc Doãn Cuồng, không biết anh ta sẽ phản ứng ra sao? Nghĩ xong, cô lắc đầu, cái này thì có liên quan gì đến cô, thôi, không muốn nghĩ, cũng không muốn nhìn thấy "chuyện tốt’’ nữa. Bạch Nhược Oánh xoay đầu, vung tay lên, lấy một chén nước xuối, lành lạnh, uống xong cô ngồi xuống, bắt đầu hấp thụ linh khí trong không gian.
Không biết bao lâu nữa, cuối cùng phòng vệ sinh không có ai nữa, cô cũng đi ra.
"Tiểu Oánh, cậu chạy đi đâu vậy, bị đau bụng rồi đúng không, sao lại lâu như thế, có sao không? Câu biết đó, có vài lời không hay, đau bụng không tính là bệnh, nhưng ăn nhiều quá cũng không tốt. Tiểu Oánh, có phải cậu ăn quá nhiều…’’
Nghe Lưu Minh lảm nhảm, cô không để ý đến con hàng nữa, liếc nhìn Mặc Doãn Cuồng. Sau đó nhìn ra bên ngoài, bây giờ đã hơn năm giờ chiều, mặt trời còn chưa lặng xuống núi, vẫn đứng giữa bầu trời, bên ngoài tuyết đã tan hết, khắp nơi đều ẩm ướt.
Mở túi đeo lưng, lấy một bình nước bên trong ra, Bạch Nhược Oánh đưa cho Lưu Minh: "Cầm lấy nước và tinh thể của cậu,uống nhiều vào, rồi tìm nơi yên tĩnh đi hấp thụ năng lượng đi.’’ Bạch Nhược Oánh đưa cho Lưu Minh chai nước suối đã pha loãng, đối với việc hấp thụ năng lượng rất tốt. Hơn nữa, cô đã chuẩn bị đưa cho Lưu Minh từ lâu, từ trước đến nay, cô đã xem Lưu Minh như người nhà rồi.
Nhận lấy nước trong tay Bạch Nhược Oánh, nhìn cô cau mày nghiêm mặt, Lưu Minh mặc dù bại não cũng sẽ hiểu được nó quan trọng. Cầm nước rồi gật đầu một cái, sau đó rời đi, lúc này, Nguyên Ưng cũng không ở cùng với Lưu Minh. Vì đội viên tìm anh có việc, nên Lưu Minh được thanh tịnh một mình.
Đã rất lâu, có người nhìn bên ngoài, đồng hồ đã báo tám giờ tối. Nhưng tịa sao mặt trời vẫn nhô cao như cũ.
Nhìn thời tiết bên ngoài, mọi người hoài nghi, vì sao hôm nay mặt trời không lặn? Ở các tầng lầu mọi người đều tụ tập lại một chỗ, cảm thấy rét lạnh, bổ chút củi rồi đốt lên, tất cả đều quây quần, im lặng không lên tiếng.
"Chào mọi người, hoan nghênh đến căn cứ J, tôi là người phụ trách ở đây, Bạch Vũ. Hôm nay tình hình có chút đặc biệt, không biết vì sao bây giờ đã là buổi tối, nhưng mặt trời vẫn không lặn. Vì không xác định được nguyên nhân, nên hi vọng mọi người chú ý an toàn.’’ Lúc này, loa trong căn cứ vang lên, "Còn nữa, vì nhiệt độ mặt trời rất cao, nên tuyết đã tan hết, đường xá vô cùng ẩm ướt, hi vọng mọi người chú ý an toàn.’’
Nhiệt độ tăng cao, dù trời không tối, nhưng người vẫn sẽ mệt mỏi, cũng may cửa sổ kho hàng có rèm che. Mọi người ăn xong, kéo màn lại rồi tìm một góc nhắm hai mắt lại.
Băng tuyết tan ra, lộ những thứ nằm dưới lớp tuyết, thi thể bị tàn phá dần dần lộ ra. Trong căn cứ J còn may, bởi vì thi thể đã bị dọn dẹp hết, nhưng bên ngoài căn cứ là những người bị zombie cắn chết, hoặc zombie còn sống, nhưng cũng chính ở đây, lại chưa có ai xử lý.
"Rầm rầm rầm." Một loạt tiếng vang đánh thức mọi người, cô thả thần thức cau mày lại, tháo rèm cửa xuống.
- 🏠 Home
- Mạt Thế
- Đô Thị
- Sống Lại Lần Nữa Ở Tận Thế
- Chương 48: No 48