Editor: Mai Tuyết Vân
Bây giờ đang là mùa đông, thời tiết khá lạnh, mọi người đều mặc khá nhiều áo, trang phục vừa dày vừa nặng, cộng thêm áo lông và mũ trùm đầu. Cho nên khi cô vừa tiến vào, ngoại trừ toàn thân màu trắng khiến mọi người chú ý ra thì cũng không quá khác biệt. Nhưng khi cô tháo chiếc nón xuống, bọn họ nhìn được khuôn mặt của Bạch Nhược Oánh, cùng ngẩn người.
Cũng không phải vì Bạch Nhược Oánh có dáng vẻ rất xinh đẹp, mà là vì trên người cô có một loại khí chất tao nhã như một đóa sen trắng vậy. Thời mạt thế, cô gái nào mà không mệt mỏi xanh xao, cho dù là nữ dị năng giả, trên người các cô gái ấy ít nhiều cũng có dấu vết sương gió. Hơn nữa trước mạt thế, rất nhiều cô gái xinh đẹp là nhờ sử dụng mỹ phẩm, vậy nên trong thời này mà gặp được mỹ nữ là rất hiếm. Còn cô gái trước mắt, xinh đẹp như đóa phù dung nở rộ, làn da trắng noãn, cho dù là trước đây những cô gái như vậy đã không nhiều, huống chi là bây giờ.
Thấy cô như vậy, có một số kẻ nổi lên suy nghĩ khác thường, lúc này cô cũng cảm thấy, có rất nhiều người thay đổi ánh mắt khi nhìn cô, sự thay đổi này khiến cô mày.
Ông Bạch và ông Hình nhìn thấy thế cũng lộ vẻ mặt không vui, dĩ nhiên còn có Lưu Minh. Vậy mà Lưu Minh cũng tránh không thoát, ánh mắt của một số kẻ nhìn anh khiến Lưu Minh nổi hết da gà. Nếu như không phải quy định công hội không cho phép đánh nhau, thì Lưu Minh thật sự muốn đánh đám người đó.
Mạt thế, thủ đô thu hút dị năng giả, chủ yếu là người có năng lực, một mặt là vì bảo vệ căn cứ thủ đô, một mặt là khi có chuyện khó khăn, vẫn cần những người như vậy đi giải quyết. Còn về những thứ khác, tạm thời không cần biết quá nhiều.
Nhưng vẫn có một số quy định, chỉ cần còn ở trong căn cứ thì không thể làm những chuyện mất đạo đức, nếu không sẽ bị đuổi khỏi thành phố, không bao giờ thu nhận nữa. Điều luật như vậy, trước đây vẫn có thể áp chế một số người, nhưng mặt trời không thể chiếu sáng hết, ngoài mặt thì không được, nhưng âm thầm bên ngoài căn cứ thì sao. Những điều này, người của căn cứ muốn quản cũng không quản được.
Lúc Lưu Minh muốn nổi giận, thì một giọng nói trầm thấp dễ nghe truyền đến: “Bác Bạch, bác Hình, cô Bạch, anh Lưu, mọi người cũng ở đây sao?’’
Mọi người nghe tiếng thì nhìn sang, vừa nhìn đã thấy người đàn ông kia ở ngay trước mắt, anh tuấn, hòa nhã, nhưng giữa ấn đường lại phảng phất sự ngàng tàn, không ngờ lại gặp người quen ở đây. Người đàn ông này chính là người ngày ấy, Bạch Nhược Oánh và Lưu Minh cứu ra khỏi đám zombie, phía sau anh ta là mấy người đi cùng ngày hôm đó. Nhìn người đàn ông trước mắt, trong lòng cô khổ sở, cũng không phải vì Bạch Nhược Oánh yêu anh ta, mà kiếp trước có một số chuyện, khiến Bạch Nhược Oánh vẫn ghi tạc trong lòng.
Thấy anh ta, ông Bạch và ông Hình rất hào hứng, trước đây khi họ nhìn thấy anh, đã biết anh không tệ, là người làm chuyện lớn, nhưng khi đó quá vội vàng, lại bỏ qua. Hai người đi về phía anh ta, cùng nhau chuyện trò, từ khi anh xuất hiện, phần lớn những ánh mắt không có ý tốt nhìn Bạch Nhược Oánh đều thu lại. Từ cuộc nói chuyện của mấy người đàn ông, cô biết được anh ta chính là Tần Thiên, đội trưởng của tiểu đội Lôi Điện.
Khi mới đến thủ đô, nghe bác gái quân nhân giới thiệu, còn nghĩ rằng do trùng tên trùng họ. Nhưng bây giờ xem ra là cùng một người, mà sau lưng anh có mấy người đàn ông, cũng chính là mấy người họ đã cứu hôm đó.
Tần Thiên trò chuyện với người nhà của mình, nhìn anh như vậy, cô nhớ lại sự tình đời trước. Khi đó cô và Lý Hiển Nghiêu ở một căn cứ khác, lúc ấy cô không có cách nào đến được thủ đô. Thật ra thì lúc đó cô muốn tự sát, cũng không có ai biết, thời điểm đó cô đã có thai.
Đó là lần duy nhất, cô không phải vì Lý Hiển Nghiêu mà đi ngủ với kẻ nào khác. Còn nhớ rõ, khi ấy Lý Hiển Nghiêu đã thức tỉnh dị năng, không cần dùng thân thể của cô để đổi thức ăn nữa. Ngày hôm ấy, đã khuya rồi hắn còn chưa về nhà, vì cô lo lắng nên mới đi tìm. Lại không ngờ, thấy được cảnh hắn ân ái với Bạch Tuyết ở đó,
Lúc ấy cô che miệng, vừa khóc vừa chạy ra ngoài, không biết chạy đi đâu, thì bị một người đàn ông bắt đi, sau đó lén lút đưa cô cho một người đàn ông khác. Không biết anh ta là ai, chỉ phát hiện anh ta không giống người bình thường, thần trí cũng không tỉnh táo, không khống chế được sức lực, cô cũng không phản kháng được, cứ như vậy, cô và anh ta xảy ra chuyện.
Sau khi tất cả chấm dứt, người đàn ông ban đầu bắt cô đi, cho cô một ít thủy tinh tể rồi không nói gì đuổi cô ra ngoài. Khi ấy cô từ xa nhìn lại, anh ta bước vào lều rồi nói gì đó, “Đội trưởng, không sao rồi, tiện nhân kia dám bỏ thuốc anh, em giúp anh tìm một cô gái…’’
Không biết có phải do cô gái anh ta tìm không đến, nên mới bắt đại cô hay không. Lúc đó, mọi suy nghĩ của cô đều đặt trên người Lý Hiển Nghiêu và Bạch Tuyết, đau lòng muốn chết. Chuyện như thế cô cũng không quan tâm, càng không để ý xem anh ta là ai, lập tức rời đi, nhưng không ngờ ít lâu sau cô lại mang thai, sau đó bị hại chết.
Chính cô cũng hiểu rõ, mang thai thời mạt thế thật sự là chuyện đáng lo. Nhưng bất luận thế nào, đó cũng là con của cô, Lý Hiển Nghiêu đã phản bội khiến cô đau đớn. Hôm nay chỉ còn có đứa trẻ trong bụng, mới là lẽ sống duy nhất của cô, nhưng cuối cùng lại…
Nhớ đến đứa trẻ ấy, còn chưa chào đời đã rời bỏ cô, dù không biết ba nó là ai, nhưng đó là cốt nhục của cô mà, nghĩ tới đây, suýt chút nữa Bạch Nhược Oánh đã khóc.
Cảm nhận được ánh mắt khác thường của Bạch Nhược Oánh, Tần Thiên xoay đầu nhìn sang, lại thấy cô đang khóc. Tần Thiên kinh ngạc, sao Bạch Nhược Oánh lại nhìn anh bằng ánh mắt đau lòng đến thế, chẳng lẽ anh đã gây ra chuyện gì có lỗi với con gái nhà người ta sao? Không biết vì sao, nhìn cô như thế, anh lại cảm thấy đau lòng.
Cùng lúc đó, ở phía bên kia công hội, có một người áo đen cũng nhìn Bạch Nhược Oánh như vậy, sau đó cau mày.
Những kẻ có ý xấu, thấy cả nhà Bạch Nhược Oánh quen biết tiểu đội Lôi Điện. Hơn nữa nhìn họ nói chuyện, rất giống như đã thân thuộc từ lâu, trong lòng mọi người suy đoán, rốt cuộc người nhà này là ai?
“À, bác Bạch, bác Hình, cô Bạch, còn có bánh bao nhỏ nữa, mọi người cũng đến đây à?’’
Lúc mọi người đang suy đoán sâu xa, thì một giọng nói vang lên, nghe được tiếng gọi, mọi người nhìn lại. Nhưng Lưu Minh lại là người không vui vẻ gì, anh trừng mắt với anh ta, người dối trá, còn nói có chuyện gì thì tìm anh ta, thế mà ngay cả địa chỉ cũng không dám nói. Thế nào, sợ anh tìm anh ta gây phiền phức sao, thôi đi do anh ta nghĩ quá nhiều, anh cũng ngại đi tìm anh ta gây chuyện.
Nhìn vẻ mặt mất hứng của Lưu Minh rồi lại rước lấy một trận khinh thường từ anh ấy. Vẻ mặt anh ta có chút khó hiểu, nhưng cuối cùng vẫn cười xuề xòa: “Thì ra mọi người cũng biết đội trưởng Tần của tiểu đội Lôi Điện à.’’
Nhìn chàng trai tuấn mỹ trước mặt, không biết anh ta quen biết cả nhà họ Bạch thế nào, Tần Thiên hòa nhã mỉm cười: “Đội trưởng Nguyên, chào anh.’’
Lúc nghe Tần Thiên gọi người đàn ông đáng ghét kia là đội trưởng Nguyên, Lưu Minh mới kinh ngạc mở to mắt. Khi ấy, anh mới kịp nhận ra, hóa ra anh ta lại chính là đội trưởng của tiểu đội Phi Ưng, Nguyên Ưng. Nhìn Nguyên Ưng đánh giá một lượt, Lưu Minh bĩm môi, anh sẽ không bao giờ thừa nhận mình ghen tỵ với người đàn ông này đâu. Thấy vẻ mặt đáng yêu của Lưu Minh, rồi lại nhìn ý tứ trong mắt anh ấy, Nguyên Ưng mỉm cười gian tà, quay đầu: “Đội trưởng Tần, chào anh.’’
Người ở chỗ này, vốn đã thấy đội trưởng Tần Thiên, đại đội đứng đầu căn cứ, quen biết nhà họ Bạch, ai cũng ngạc nhiên. Nhưng thấy đội trưởng Nguyên Ưng, đại đội đứng thứ hai căn cứ, cũng quen biết nhà họ Bạch, mọi người càng kinh ngạc. Không ngờ người đứng đầu hai tiểu đội toàn căn cứ lại thân thiết với nhà họ Bạch như vậy, vậy bọn họ là ai, chẳng lẽ?
Mọi người nhìn cô, rồi lại nhìn hai đội trưởng, đồng thời suy đoán. Thì ra hai người đàn ông này đều nhìn trúng cô gái xinh đẹp kia rồi. Không thể không nói, đầu óc bọn họ thật giàu trí tưởng tượng.
Lúc này Bạch Nhược Oánh mới hoàn hồn, những chuyện đó đã là đời trước, hôm nay lại không có gì cả. Nên bắt đầu lại rồi, mọi thứ đều đã qua, nếu đời này cô có con, nhất định sẽ sinh con bình an, cho dù đánh đổi cả tính mạng, cô cũng phải bảo vệ đứa trẻ an toàn.
Nghĩ như vậy, tâm trạng của Bạch Nhược Oánh cũng tốt lên, rồi đột nhiên cô cảm thấy một ánh mắt phức tạp đang nhìn mình, cô quay đầu lại, nhưng không phát hiện được gì hết.
Ông Bạch nhận ra sự khác thường của con gái, “Tiểu Oánh, sao vậy?’’ Ông Bạch quan tâm hỏi.
Nghe câu hỏi của ba mình, cô xoay đầu lại, “Không sao, không có gì cả, đúng rồi, ba à, không phải chúng ta muốn lựa chọn nhiệm vụ sao?’’
Ông Bạch mới nhớ ra, lần này đến công hội không phải là gặp lại người quen cũ, mà để tìm nhiệm vụ thích hợp cho cả nhà,
“Thật ngại quá, anh Tần, anh Nguyên, chúng tôi còn có việc, nếu có thời gian, chúng ta lại ôn chuyện cũ.’’
Tần Thiên cười nói, “Bác Bạch, bác cứ trực tiếp gọi cháu là A Thiên đi, nói thế nào thì mạng của cháu cũng là do cả nhà mình cứu về, bác gọi vậy là coi cháu như người ngoài rồi.’’
“Bác Bạch, cháu cũng vậy, mấy người chúng cháu cũng coi như chung hoạn nạn với cả nhà rồi. Bác c gọi cháu là A Ưng, không nến quá khách sáo, em nói có phải không, bánh bao nhỏ.’’
Nhìn thấy Nguyên Ưng đến trước mặt mình, còn gọi anh là bánh bao nhỏ, Lưu Minh tức giận đến nghiến răng, anh rất muốn đánh Nguyên Ưng. Nhưng lại không thể ra tay, đúng là buồn bực, hừ đúng rồi, anh không để ý đến anh ta nữa, không nhìn anh ta nữa.
“Đúng rồi, bánh bao nhỏ, cả nhà em chuẩn bị nhận nhiệm vụ ư, là nhiệm vụ gì vậy, có muốn chúng tôi giúp một tay không?’’
Thấy đội trưởng nhà mình đùa giỡn Lưu Minh, mấy người đàn ông phía sau im lặng hỏi trời xanh, bệnh cũ của của đội trưởng lại tái phát, vừa nhìn thấy nam sinh đáng yêu thì muốn trêu chọc. Còn cô gái sau lưng mấy người này, trong đôi mắt đẹp lại thoáng qua chút tức giận.
P/s: Cảnh báo bạn đọc trước, MẤY CHƯƠNG sau lòng tốt của nữ 9 bị chó ăn mất rồi. Nên đọc mà thấy cô ta không cứu ai thì cũng đừng hỏi mình sao cô ta ác vây. Đã quên mất bản thân từng ngu dốt, kiêu ngạo ra sao, sau đó gặp ai giống mình kiếp trước, thấy người ta bị cưỡng không cứu thì thôi còn mắng người ta, dù chẳng ai làm gì mình =-= Muốn bỏ truyện này ghê luộn Nữ chính làm tức điên người