- 🏠 Home
- Mạt Thế
- Đô Thị
- Sống Lại Lần Nữa Ở Tận Thế
- Chương 26: No26
Sống Lại Lần Nữa Ở Tận Thế
Chương 26: No26
Editor: Mai Tuyết Vân
Lúc này, có một cô gái trẻ chú ý đến Bạch Nhược Oánh. Ánh nắng buổi sớm chiếu lên người cô, khiến cô gái đột nhiên có cảm giác, hiện tại không giống tận thế. Thiếu nữ trước mắt kia, giống như một đóa sen trắng muốt, thánh khiết và bình yên, một thiếu nữ như thế làm cô gái nhỏ rất ghen tỵ, cô đi về phía Bạch Nhược Oánh.
Cảm thấy có người đến gần, Bạch Nhược Oánh nhìn đối phương một chút, tuổi tác vẫn chưa đầy hai mươi, người mặc váy, còn mang giày cao gót. Nhưng bây giờ nhìn lại, vẫn có chút nhếch nhác, cô gái trẻ này khiến người khác cảm thấy rất kiêu ngạo. Đúng thế, trong tình hình bây giờ mà cô còn mặc váy, đi giày cao gót, chú ý vẻ ngoài, loại phụ nữ như thế, trong lòng Bạch Nhược Oánh cũng không thích.
"Này, tôi là Vương San San, sao da của cô đẹp thế, dùng mỹ phẩm hiệu gì vậy? "
Mới sáng sớm đã cảm nhận được ánh mắt của cô gái trẻ nhìn Bạch Nhược Oánh, là ánh mắt ganh tỵ, nhìn không vừa mắt. Vừa nhìn đã biết trước khi tận thế, cô ta chính là một thiên kim đại tiểu thư, một cô gái được chiều chuộng đến kiêu ngạo. Hoàn cảnh này còn dùng giọng điệu chất vấn hỏi Bạch Nhược Oánh về vấn đề chăm sóc da. Người như thế, đầu óc có bệnh mà, nghĩ như thế cô xoay người muốn rời đi, cô không thích loại người như vậy.
Thấy Bạch Nhược Oánh không để ý đến mình, cô gái tức giận, chưa từng có ai đối xử với cô như vậy!
"Này, cô bị điếc à, bản tiểu thư nói chuyện với cô đấy, cô muốn đi đâu hả?"
Nghe cô gái kia nói thế, Bạch Nhược Oánh đột nhiên cảm thấy rất muốn cười, cô ta không bị thần kinh chứ? Nhìn Bạch Nhược Oánh vẫn không để ý tới mình như cũ, "Này, cô đứng lại, bản tiểu thư hỏi cô đấy?"
Cô gái tức giận gọi Bạch Nhược Oánh lại, ngày trước ai dám đối xử với cô như vậy chứ. Kẻ nào biết thân phận của cô, không phải cả ngày đều vây quay cô sao, tìm cách muốn nịnh nọt cô ta, nghĩ như thế cô càng thêm tức giận.
"Cô đứng lại đó cho tôi! Anh, anh cho người bắt cô ta lại!’’ Cô gái kêu lên, lúc này một người đàn ông đi tới, anh ta nhìn thấy Bạch Nhược Oánh, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc: “San San, sao thế?’’ Chàng trai xoa đầu cô gái nhỏ, cưng chiều hỏi.
"Anh nhìn cô ta đi, em nói chuyện với cô ta, nhưng cô ta lại làm như không thấy em, tức chết em rồi.’’ Cô gái tức giận trả lời.
Bạch Nhược Oánh nghe cô gái nói, bất đắc dĩ than thở trong lòng, haizz
"Không nên làm loạn nữa, San San.’’ Nghe em gái nói như thế, anh ta xin lỗi Bạch Nhược Oánh, “Vị tiểu thư này, thật xin lỗi, em gái của tôi không hiểu chuyện, xin cô đừng để bụng…’’ Anh ta còn chưa nói hết.
Bạch Nhược Oánh quay đầu lại nhìn chàng trai kia một cái, rồi xoay đi trong tích tắc. Hai anh em họ cùng ngẩn người, đôi mắt rất đẹp. “Kính áp tròng của em cũng không đẹp bằng ánh mắt của cô ta.’’ Vương San càng thêm ghen tỵ trong lòng.
"Đúng là rất đẹp, làm người khác muốn sa vào.’’ Chàng trai nghĩ thầm.
Không để ý đến sự kinh ngạc trong mắt hai người, Bạch Nhược Oánh rời đi lần nữa. Anh ta cảm thấy thật là đáng tiếc, còn chưa kịp làm quen với cô. Vương San San còn muốn nói tiếp, đột nhiên mọi người cảm thấy mặt đất rung lắc từng trận.
Bạch Nhược Oánh nhanh chóng chạy về phía xe nhà mình, lên xe đánh thức người nhà, cả đoàn người hỗn loạn, chẳng qua chỉ trong thoáng chốc rung lắc đã dừng lại.
Khi cảm thấy mặt đất không còn rung chuyển nữa, lúc này mọi người mới an tâm trở lại. Bọn họ đều nhìn ra ngoài xe, muốn biết đã xảy chuyện gì.
"Không ổn!" Đột nhiên Bạch Nhược Oánh thầm kêu một tiếng.
"Chúng ta đi mau!" Bạch Nhược Oánh nói với người nhà một tiếng, sau đó lái xe đi trước, chân đạp ga đi về phía thành phố bên cạnh, mở đường ra ngoài. Có một số người nhìn thấy xe của họ cũng đi theo, còn một vài người ngồi trong xe tải quân đội vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Các anh đang làm cái gì vậy? Muốn đi đâu hả!" Lúc này, một người lính phát hiện điều khác thường, anh ta vội vã hét lớn.
Bạch Nhược Oánh không nghe thấy binh sĩ kia nói gì, cô vẫn lái xe, ngay cả người nhà cô cũng không hiểu. Chỉ nhìn thấy Bạch Nhược Oánh nghiêm túc thì không hỏi nhiều, theo sau xe của cô chính là xe của hai anh em vừa mới gặp, và những chiếc xe của người khác.
Binh lính trấn an người dân đang náo loạn, sau đó tiếp nhận báo cáo, sĩ quan chỉ huy nhìn lại, phát hiện xe của lão thủ trưởng và một số người đã rời đi. Anh ta vội vã để người lại coi chừng trên xe, sau đó dẫn theo một tiểu đội đuổi theo Bạch Nhược Oánh.
Vừa lúc đó, đột nhiên cả vùng đất lại rung lắc dữ dội, lối đi trước xe đã xuất hiện một vết nứt. Sau đó càng ngày càng lan rộng, mặt đất lung lay mãnh liệt, khiến các khe nứt xuất hiện càng nhiều, toàn bộ mặt đất giống như bị nứt ra.
Nhìn tình cảnh như thế, người bên trong xe hét lớn, đều nhảy xuống, chen lấn chạy ra ngoài, sĩ quan quay đầu nhìn, nhất thời toát mồ hôi lạnh. Anh ta nhìn chiếc xe mình đang đuổi theo, cũng nhanh chóng lái xe mang binh linh chạy theo thật nhanh.
Khe nứt trên mặt đất xuất hiện càng nhiều, rất nhiều tòa nhà bị sụp, có người chạy không kịp, ngã xuống bị tòa nhà chôn vùi. Còn có rất nhiều người kêu cứu, bị rơi vào khe nứt, những chiếc xe quân dụng liều mạng đạp ga chạy thoát, nhưng vẫn có một số ít kẹt lại trong khe nứt.
Bạch Nhược Oánh lái xe phía trước, dù không quay đầu lại cũng có thể nhìn thấy tất cả chuyện phía sau. Trước đó cô đã thả thần thức ra, cả một vùng đất chấn động phía sau, cô đột nhiên cảm thấy chút biến động trước mặt rất nguy hiểm, nên vội vàng lái xe rời đi.
Xe trước mặt đang chạy, phía sau xe cũng kịch liệt đuổi theo, chiếc xe của cô vốn là đang chạy hết tốc độ. Đột nhiên trong lòng chợt dao động, cô chợt dừng lại. Những người lái xe phía sau thấy cô đã dừng lại cũng không hề để ý đến, vẫn lái xe như cũ, xông lên phía trước, chỉ sợ tai họa phía sau đuổi tới.
Nhìn Bạch Nhược Oánh dừng xe, hai anh em bọn họ cũng dừng lại, Vương San San còn oán trách mấy tiếng.
Người không có xe phía sau cũng liều mạng chạy, bọn họ thấy xe dừng lại cũng không thèm để ý. Phía sau nguy hiểm sắp đến, bọn họ vẫn phải chạy thôi, sau đó không lâu từ phía trước truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Mấy người Bạch Nhược Oánh nhìn lên trước, đúng là máu tanh một mảnh, thì ra Bạch Nhược Oánh vừa chạy vừ aquan sát, nhìn thấy cách đó không xa có một bầy zombie đang chạy đến. Bọn chúng bị tiếng động và mùi vị của những người này hấp dẫn mà tới, cho nên mấy người chạy đầu tiên bất hạnh gặp zombie. Kêu lên vài tiếng thảm thiết, đến khi không còn tiếng động, người chạy lên phía trước cũng không còn ai sống sót. Có mấy người không tiếp cận zombie quá gần nhìn thấy cảnh này vội vàng sợ hãi trở lại, zombie cũng theo bọn họ mà đến.
"Anh, chúng ta làm sao bây giờ?’’ Vương San San nhìn cảnh phía trước run lên cầm cập.
Anh ta cau mày lại, sắc mặt trắng bệch, không trả lời câu hỏi của em gái.
"Trời ơi, cái gì vậy."
"Sao lại nhiều thế này."
"Phía sau vẫn còn sụp lún, trước mặt lại có zombie đáng sợ tiến đến, làm sao bây giờ?’’
Mọi người huyên náo, khiến Bạch Nhược Oánh cau mày, nhìn bầy zombie trước mặt, cô cũng đang nghĩ cách, làm thế nào đây?
Nhìn zombie càng tiến gần, Bạch Nhược Oánh vẫn còn đang suy nghĩ nên làm thế nào, đúng lúc ấy thì: “Tất cả binh sĩ, đưa vũ khí trong tay nhắm về phía trước, chỉ có thể bắn trúng đầu, không thể bắn tay chân, nổ súng!’’ Nghe thấy giọng nói của sĩ quan chỉ huy, Bạch Nhược Oánh thả lòng xuống, tại sao cô lại quên mất còn có quân đội phía sau chứ? Tiếp theo tiếng súng nổ vang lên.
"Á, đám quái vật này, chính chúng mày đã gϊếŧ vợ tao, đám khốn nạn chúng mày, tao muốn gϊếŧ sạch chúng bay. "
Người đàn ông nhìn zombie trước mặt, cảm xúc chợt bộc phát, hắn ta nhớ đến người vợ mình yêu thương hết mực, bị đám quái vật trước mắt này ăn thịt. Trong mắt hắn đầy lửa giận, “Ầm!’’ Hắn ta ngây ngẩn cả người, người đàn ông bên cạnh cũng ngẩn người, Bạch Nhược Oánh nghe thấy tiếng động nhìn sang. Thì ra hắn ta đã thức tỉnh dị năng hệ hỏa, vừa rồi hắn ta ném một quả cầu lửa về phía zombie, khiến một con bị đốt trụi.
Hắn ta giống như biết mình có năng lực, cũng không kinh hoảng bao lâu, sau đó đã phóng tiếp một quả cầu lửa vào zombie. Người bên cạnh hắn, hâm mộ có, sợ hãi có, đổi lại thành người khác chắc cũng không thể như anh ta, chắc chỉ run rẩy, sợ hãi hét lớn rồi chặt lấy nhau.
Đám zombie bị quân đội bắn hạ, tiêu diệt được hơn phân nửa. Nhìn số ít còn lại, phía sau chấn động vẫn không dừng.
"Tình hình bây giờ không ổn, zombie va vào xe của chúng ta sẽ không tạo thành trở ngại quá lớn, chúng ta xông về phía trước."
Tiếng súng dần dần nhỏ đi, có nhiều người không có súng đạn, nhìn tình hình phía trước, cũng có nhiều người nghĩ giống cô. Bọn họ đều lên xe khởi động máy, chuẩn bị lao đi, người không có xe thì lên xe của quân đội.
Ngoài xe máu tươi một mảnh, rốt cuộc mọi người cũng vượt qua được lũ zombie, chạy về phía thành phố. Mà lúc này động đất cũng đã ngừng lại, còn mấy con zombie chưa bị tiêu diệt, hoặc là tay chân của chúng cũng đề bị rơi vào khe nứt.
Sĩ quan chỉ huy đứng từ xa, nhìn lại nơi vừa xảy ra tai họa, hắn thở dài. Hôm nay bên cạnh hắn chỉ còn lại hơn mười người, phần lớn đều tử nạn trong động đất. Bên trong xe quân đội còn có chút thức ăn và vũ khí, sau đó hắn nhìn người dân nhếch nhác sau lưng, hóa ra hơn trăm con người giờ cũng chỉ còn mười mấy.
Nhìn thấy Bạch Nhược Oánh một mình xuống xe, chàng trai kia đi tới: “Xin chào, em gái của tôi không hiểu chuyện, mong cô đừng để bụng, tôi là Vương Vĩ Quang, con trai của thị trưởng thành phố S. Còn đây là em gái của tôi Vương San San, rất hân hạnh được biết cô, bây giờ chúng ta coi như là cùng chung hoạn nạn vượt qua khó khăn. Về sau đến được thành phố S, nếu có gì cần chúng tôi nhất định sẽ giúp đỡ hết sức.’’ Sau khi nói xong, anh ta lập tức mang em gái rời đi.
"Tiểu Oánh, chuyện gì vậy?" Nhìn thấy có người đi về phía con gái của mình, nói gì đó, ông Bạch quan tâm hỏi.
"Không có việc gì, ba." Nghĩ tới lời người kia nói không giải thích được, cô cũng không thèm để ý.
"Hiện tại, xin mọi người xem xem bản thân và người bên cạnh có bị thương hay không, hay có bị zombie cào trúng, hoặc là bị cắn không. Mong mọi người giúp nhau kiểm tra một chút, lấy thẻ an toàn.’’ Đúng lúc này, giọng nói của sĩ quan chỉ huy truyền đến. Nghe thấy thế, mọi người đều nhìn lẫn nhau.
- 🏠 Home
- Mạt Thế
- Đô Thị
- Sống Lại Lần Nữa Ở Tận Thế
- Chương 26: No26