Chương 35.1: Đồng hành

Cửa hàng bánh ngọt bị càn quét sạch sẽ, mặc dù những thứ điểm tâm này ở trước mạt thế không thể xem như món chính, nhưng thời thế đổi thay, loại trước kia có thể tùy ý ăn này cũng được xem như loại hiếm gặp.

Lại kiểm tra một lần, không có phát hiện bỏ sót gì, Lăng Tử Thác nói với mọi người: "Đi ra ngoài đi."

"Đi cửa chính." Lăng Tử Thác nhắc nhở Lăng Văn đi tuốt ở đằng trước.

Hiện tại tất cả thây ma đều tập trung ở phía ngoài cửa thủy tinh bị Lăng Tử Thác đập nát, cửa chính là cái cơ hội ra ngoài tốt nhất, cũng may bên trong cửa kính có chốt mở, Lăng Tử Thác dặn dò mọi người: "Tốc độ phải mau, đừng cùng thây ma dây dưa."

Bây giờ không phải là lúc thể hiện, bảo vệ tính mạng là quan trọng nhất.

"Biết rõ." Mọi người gật đầu.

Lăng Tử Thác nói xong, nhìn Lăng Tử Đồng chằm chằm, đối với cô nghiêm túc nói: "Đồng Đồng, nhớ phải chạy nhanh lên, anh lập tức tới ngay."

Lăng Tử Đồng trong nội tâm sinh ra một cỗ dự cảm xấu, cô nhíu mày hỏi: “Anh trai không đi cùng em ra ngoài?"

"Đồng Đồng ngoan ngoãn, anh trai ở phía sau."

Mọi người đều biết, nếu ở phía sau, tính nguy hiểm càng lớn.

Thiếu gia thế nhưng đem chỗ nguy hiểm nhất để lại cho mình, mà đem cơ hội sống cho bọn họ, trong lòng Lăng Văn cùng mọi người cảm động, Lăng Văn lui về sau một bước, nói: "Thiếu gia, người cùng tiểu thư còn có chú Cung bọn họ rời đi trước."

"Đúng vậy, tôi cùng anh Văn ở cuối cùng." Đây là Lăng Tứ lớn giọng.

Cung Tiểu Thất cũng muốn nói chuyện.

Lăng Tử Thác lãnh đạm lướt nhìn mọi người, thanh âm có chút lạnh: "Đây là mệnh lệnh."

Thời khắc hợp tác mấu chốt quan trọng nhất là đồng tâm hiệp lực.

Không ai làm trái lệnh Lăng Tử Thác.

Lăng Tử Đồng đi đến trước mặt Lăng Tử Thác, bất chấp người khác đang nhìn, cô ngửa đầu, chỉ với tới cái cằm Lăng Tử Thác, híp mắt, ở trên cằm Lăng Tử Thác hung hăng cắn một cái, lưu lại một dấu răng có thể thấy được rõ ràng, lúc này mới cắn răng uy hϊếp nói: "Anh, anh tốt nhất đừng có việc gì."

Bộ dáng giương nanh múa vuốt rất giống con nhím nhỏ đang xù lông, Lăng Tử Thác yêu thích không thôi, anh hết lần này đến lần khác bảo đảm: "Đồng Đồng yên tâm."

Nói xong lời này, Lăng Tử Thác đi đến thẳng chỗ cánh cửa, anh dùng một khay đựng điểm tâm của tiệm bánh ngọt, đập lên cửa thủy tinh rất có quy luật, tiếng vang thâm thúy càng hấp dẫn sự chú ý của thây ma.

Lúc phần lớn thây ma bị Lăng Tử Thác hấp dẫn đi qua, cửa đột nhiên bị mở ra.

Mà thây ma ngăn ở cửa động thấy cửa thủy tinh đang di chuyển, theo hương vị vừa sinh ra, di chuyển đến cửa di động.

Đồng thời lúc cửa vừa mở, Lăng Tử Đồng, chú Cung cùng với Tô Cảnh Nhiên bước nhanh xông ra ngoài, nhanh như gió lẻn lên trên xe.

Lúc này, cuối cùng thây ma cũng ý thức được chuyện đang diễn ra, bắt đầu lao qua.

Những người còn lại, lúc Lăng Tử Thác cản phía sau, một bên lưu loát gϊếŧ thây ma, một bên hướng xe đi tới.

Lăng Tử Thác lại đổi một cái lưỡi đao quân dụng ba góc, trên mỗi thây ma chỉ đâm cổ cùng ngực, cái này không giống các loại đao khác, chém một chút lại phun ra một mảng máu lớn, sạch sẽ, lưu loát.

Lăng Văn cùng Lăng Tử Thác đi cuối cùng, hai người giao thoa đi lên phía trước, lại thỉnh thoảng bảo vệ những chỗ mà đối phương không có chú ý tới, trong nhất thời, thây ma căn bản không thể lại gần.

Mùi hôi thối từ từ tỏa ra nồng nặc, thây ma ngã xuống cũng càng ngày càng nhiều.

Thời điểm hai người sắp lên xe, trên đường đột nhiên truyền đến tiếng thắng xe cách đó không xa.

Cửa sổ xe đen nhánh mở ra, người trên xe mang theo kính đen nhìn ra phía ngoài, khi thấy hai chiếc xe việt dã bị thây ma bao quanh cũng là lúc Lăng Tử Thác vừa muốn lên xe, mắng một câu: "Mẹ nó, là Tử Thác!"