“Tống tổng tài nói đùa, bọn họ không có công việc này là do Tống tổng tài không có năng lực, cùng Lăng thị của tôi không có quan hệ.” Lăng Tử Thác cũng không phải là người thiện lương.
Nói xong, Lăng Tử Thác một bên ra lệnh cho bản an: “Lần sau người Tống thị muốn tới nữa, trực tiếp cản ở cửa.”
“Vâng.”
Tống gia không cam lòng kêu lên: “Lăng Tử Thác, anh thật là quá đáng, anh làm như vậy sẽ không sợ báo ứng hay sao? Anh em các người lσạи ɭυâи, chắc chắn sẽ bị trời phạt.”
Tống gia gọi lớn tiếng, trong đại sảnh rất nhiều ánh mắt đang hướng đến chỗ này, trong đó không ít ánh mắt tò mò vụиɠ ŧяộʍ rơi trên người Lăng Tử Đồng.
Lăng Tử Thác thực nổi giận.
Nói anh thì có thể, nhưng không ai có quyền nói Đồng Đồng, Lăng Tử Thác bước lên một bước, nhấc chân đạp tới, một cước này của Lăng Tử Thác dùng sức ít nhất bảy tám phần lực đạo, Tống gia bị đạp trước mặt bỗng tối sầm, ôm bụng ở trên mặt đất lăn lộn.
"Gọi điện thoại báo cảnh sát, tôi muốn kiện tổng tài Tống thị tội phỉ báng, mặt khác, ra lệnh xuống, toàn lực chèn ép Tống thị, tôi muốn trong vòng ba ngày Tống thị triệt để không còn tồn tại nữa." Lăng Tử Thác nhìn Lăng Văn đang bước tới nói.
“Vâng, tổng tài.”
Mà trên thực tế chính là vậy, thậm chí không đến ba ngày, chín giờ tối ngày hôm sau, tin tức đưa tin ở thành phố H đã ra một bản tin mới nhất, Tống gia đứng sừng sững trăm năm ở thành phố H trong một đêm liền sụp đổ, Tống tổng tài vì trốn thuế lậu, cố gắng lôi kéo lãnh đạo địa phương, cộng thêm bắt cóc tiểu thư Lăng gia bị tuyên án dẫn độ.
Đứng trong thang máy chuyên dụng của tổng tài, Lăng Tử Thác Lăng Tử Đồng, còn có Lăng Văn ba người lên thẳng tầng cao nhất.
“Tổng tài, đổng sự Lăng đang chờ, xem ra hắn rất tức giận.” Lăng Văn có chút lo lắng.
Ngay cả Lăng Văn cũng không hiểu vì sao Lăng Tử Thác lại điều nhiều tiền mặt từ công ty ra như vậy, những cổ đông kia thậm chí còn hoài nghi Lăng thị có phải đang xảy ra vấn đề hay không.
Mà đổng sự Lăng lại còn lại anh họ của cha Lăng Tử Đồng, bởi vì không có nhiều tâm tư, cho nên mấy năm trước còn chưa bị Lăng Tử Thác đá đi.
“Đem tất cả cổ đông gọi vào phòng họp, tôi có việc tuyên bố.”
“Vâng.”
Cho dù không hiểu chuyện trên thương trường, đại khái Lăng Tử Đồng cũng có thể cảm giác bên trong công ty đang căng thẳng, cô kéo ống tay áo Lăng Tử Thác, nhíu mày: “Anh trai, anh có phải muốn đưa ra quyết định gì không?”
“Đợi lát nữa Đồng Đồng sẽ biết.”
Không quá hai mươi phút, tất cả cổ đông tham gia vào quyết sách công ty đều có mặt đầy đủ.
Vừa mới bước vào cửa, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Lăng Tử Đồng, nhìn kỹ bên trong, có hoài nghi, cũng có không đồng ý.
Lăng Tử Thác mặt không đổi sắc, Lăng Tử Đồng cũng không có luống cuống chút nào, thậm chí trên mặt cô còn mang theo mỉm cười ngọt ngào, đứng trước mọi người chào hỏi.
“Mọi người tốt.”
Đại đa số cổ đông nể tình gật đầu.
"Mọi người tốt, đây là em gái tôi Lăng Tử Đồng."
Những người này đều là gần năm năm mới ngồi lên vị trí cổ đông, mặc dù bọn họ biết tổng tài có một cô em gái, lại không có người gặp qua.
Nếu Lăng Tử Thác đã giới thiệu một cách đứng đắn như vậy, đương nhiên bọn họ sẽ mỉm cười ứng phó.
Chỉ có đổng sự Lăng, cũng chính là bác hai của Lăng Tử Đồng, anh họ của cha Lăng Tử Đồng hừ một tiếng: “Tử Thác, cậu cho Tiểu Đồng đến đây làm cái gì?”
“Đương nhiên là quyết định chuyện tương lai của công ty.”
“Cậu đây là có ý gì, tôi còn chưa có hỏi cậu, cuối cùng là cậu gặp cái chuyện gì mà rút nhiều tiền mặt ở công ty như vậy? Tử Thác, tôi hy vọng mọi chuyện cậu làm đều lấy công ty làm đầu, có chuyện gì thì cùng chúng tôi thương lượng tốt một chút.
“Đây chính là chuyện mà tôi muốn nói với mọi người.” Con mắt Lăng Tử Thác quét mọi người một vòng, lời vừa nói ra lại quyết định vận mệnh của công ty: “Bởi vì nếu tôi còn rút tiền của công ty nữa, các người nhất định sẽ không cam lòng, cho nên, hiện tại ai không đồng ý có thể giơ tay, tôi sẽ chia phần cho người đó, Lăng thị sẽ không thiếu người đó một phần nào.”
“Cậu đây là có ý gì?” Đổng sự Lăng nóng nảy, một tay ông vỗ xuống bàn dài làm việc, lớn tiếng quát.