Có vũ khí trong tay lòng liền lại an ổn hơn một chút, dù sao mới bắt đầu mạt thế, người không biến thành thây ma bất quá cũng là người bình thường, tay không đối phó thây ma tất nhiên là không được.
Cô nhớ không lầm, mãi cho đến khi thây ma thăng cấp hai, lúc này mới phổ biến người có dị năng, sở dĩ cô bị bắt, là cũng bởi vì ở kiếp trước cô kí©h thí©ɧ dị năng sớm hơn những người đó.
Hai người từ cửa chính rời đi, đầu tóc đỏ cũng không xuất hiện lần nữa.
Lăng Tử Thác ngồi trên Bugatti có giá trị ngàn vạn, Lăng Tử Đồng méo miệng: “Anh trai, xe này của anh đặt ở mạt thế thật sự quá lãng phí, một móng vuốt của thây ma có thể đem nắp xe bung vỡ, không bằng đổi vào chiếc xe việt dã.”
Đại khái trong hai năm phiêu đãng đã hình thành một thói quen, có xài được hay không, chỉ cần Lăng Tử Đồng thấy dùng được, cô đều muốn đem đưa vào không gian.
Lăng Tử Thác thân mật xoa tóc của cô, gật đầu liên tục: "Được, liền đổi thành xe việt dã."
“Nói đến xe việt dã, em muốn xem mấy chiếc xe đã được đưa đến chưa?” Lăng Tử Đồng nhớ đến những chiếc xe đã cho người cải tạo kia.
“Yên tâm đi, anh đã cho người đưa đến bốn chiếc xe nữa, hiện tại có tổng cộng mười chiếc, toàn bộ đều cải tạo thì cần phải có thời gian, chờ bọn họ làm tốt, anh sẽ cho người lái xe đến vùng ngoại ô, đến lúc đó em lại đem xe thu vào không gian, hiện tại chúng ta đến công ty.” Đồng Đồng căng thẳng cũng làm cho anh nghiêm túc, những chuyện lớn này anh có thể thay Lăng Tử Đồng giải quyết.
Nghĩ đến không gian, ánh mắt Lăng Tử Đồng sáng lên, cô nhìn xung quanh một lát, phát hiện một cửa hàng bán bánh bao hấp, Lăng Tử Đồng vội vàng mở cửa xe, chạy ra ngoài, không đợi Lăng Tử Thác mở miệng, câu tiếp theo liền nói: “Anh trai, em muốn ăn bánh bao hấp.”
“Em chậm một chút, đừng để té.” Lăng Tử Thác ở phía sau dặn dò.
Trả tiền, Lăng Tử Đồng mua hai l*иg.
Trở lại trong xe, nhìn bánh bao nóng hôi hổi, Lăng Tử Thác tức giận nói: “Buổi sáng ăn gấp như vậy, hiện tại còn đói bụng sao?”
“Em không đói bụng.” Lăng Tử Đồng quay đầu cười nói: “Em muốn nhìn một chút không gian này có thể giữ tươi giữ ấm được hay không.”
Nếu được như vậy thì thật là hoàn mỹ.
Lăng Tử Thác cũng nghĩ đến điều này, anh cười nói: “Nếu có thể giữ tươi giữ ấm được, anh trai liền đem hết tất cả các món ăn ngon nhất của quán đều gọi ra cho em.”
Mặc dù chưa trải qua, Lăng Tử Thác cũng có thể tưởng tượng đến lúc đó sẽ máu tanh như thế nào, để lúc đó còn ai sẽ để ý vẻ bề ngoài của đồ ăn nữa?
Thay Lăng Tử Đồng buộc chặt dây an toàn, Lăng Tử Thác khởi động xe, trước lúc xe chạy, Lăng Tử Đồng ngửa đầu nói: “Anh trai, nếu không thì anh tự mình đến công ty đi, em gọi xe tiếp tục đi, chúng ta còn cần rất nhiều thứ.”
“Không được, anh muốn cùng đi với em.” Chuyện lần trước Lăng Tử Đồng bị bắt trói, hiện tại anh muốn lúc nào cũng được nhìn thấy cô.
“Nhưng mà em đi công ty cũng không có việc gì làm.”
“Anh trai đi công ty xử lý một việc, lập tức đi ra.” Lăng Tử Thác giải thích.
Chính mình ngược lại cũng không muốn rời khỏi anh trai, Lăng Tử Đồng cũng không từ chối, xe thể thao lại yên tĩnh đi mất trên đường cái.
Từ gara trụ sở riêng của tổng tài đi ra, Lăng Tử Đồng cảm giác rõ ràng đoạn đường này ánh mắt của những người nhìn cô không có cười nhạo mà hơn nữa chính là hiếu kỳ. Hai người vừa mới đi vào cửa kính xoay tròn, một người từ ghế salon bên trái chạy tới.
“Lăng tổng tài, tôi muốn nói chuyện với anh.”
Lăng Tử Thác nhìn người đến, người này chừng năm mươi tuổi, mặt mũi vốn được bảo dưỡng rất tốt lúc này lộ ra vẻ tiều tụy, tay trang lại nhiều thêm vài nếp nhăn, người nọ tiến lên, trong mắt mang theo thỉnh cầu.
Đem tay Lăng Tử Đồng nắm lấy, mặt Lăng Tử Thác không thay đổi nói: “Thì ra là Tống tổng tài, giữa chúng ta hình như không có chuyện gì để nói.”
Tống tổng tài?
Khóe miệng Lăng Tử Đồng nhẹ nâng. Cô lắc lắc quần áo Lăng Tử Thác, xinh đẹp nói ra: “Anh, chúng ta nhanh lên đi.”
Chuyện lấy ơn báo oán như vậy Lăng Tử Đồng không làm được, không bỏ đá xuống giếng là đã phá lệ tha thứ đối với Tống gia.
“Được.” Sao mà không biết rõ bảng cửu chương trong lòng Lăng Tử Đồng, Lăng Tử Thác dung túng đáp.
“Lăng tổng tài, tôi biết là Uyển Thanh không đúng, nhưng bây giờ không tìm thấy Uyển Thanh, công ty chúng tôi cũng liên tiếp bị phá sản, Lăng tổng tài, tôi ở đây thay Uyển Thanh nói xin lỗi với anh, cầu xin anh giơ cao đánh khẽ, buông tha Uyển Thanh cùng Tống gia đi!”
Nhắc tới Tổng Uyển Thanh, khóe miệng Lăng Tử Thác vốn lãnh đạm đột nhiên nhếch lên, anh híp mắt nhìn về phía đối phương, lạnh lùng cười một tiếng: “Tống tổng tài, ông nên cảm thấy may mắn, nếu không phải Đồng Đồng bình an không có chuyện gì, nếu không đừng nói Tống Uyển Thanh cùng Tống gia, tôi sẽ để các người chết không có chỗ chôn thân.”
Vì cái gì mà anh đem Lăng thị tẩy trắng triệt để? Bất quá là vì muốn trên người Đồng Đồng không bị dính chút điểm dơ bẩn nào mà thôi, nếu như Đồng Đồng có chuyện gì xảy ra, anh còn muốn trong sạch này để làm gì?
Tống gia bị khí thế đột nhiên đông lạnh của Lăng Tử Thác dọa đến hết hồn, ông lui về phía sau một bước, há miệng lại nói không ra được lời nào.
Ban đầu là do con gái của mình không đúng, Lăng Tử Thác muốn trả thù nhưng một hai điều phản bác ông cũng không thể nói nên lời.
“Nhưng Tống thị không có đắc tội với Lăng tổng tài, Lăng tổng tài cũng biết anh tạo áp lực như vậy, sẽ có biết bao nhiêu công nhân viên ở Tống thị sẽ nghỉ việc không?” Tống gia muốn lấy góc độ nhân tính để ảnh hưởng Lăng Tử Thác.
Đánh tiếc, ông nhất định phải thất vọng rồi.