Chương 18.1: Ở đây có diễn xã hội đen?

Không biết là phương pháp của Lăng Tử Thác hữu dụng, hay là do tâm lý của Lăng Tử Đồng, sáng sớm hôm sau tỉnh lại, cô rõ ràng cảm thấy tinh thần so với lúc trước tốt hơn rất nhiều.

Lúc này Lăng Tử Thác đã không còn ở trong phòng, không lập tức đứng dậy, không có tâm tình chạy xe, cô muốn tiến vào không gian.

Đột nhiên, trước mắt chợt lóe, lúc Lăng Tử Đồng định thần lại, mình đã ở trong không gian một lần nữa.

Ngạc nhiên vui mừng quan sát bốn phía, chẳng lẽ mình có thể tiến vào rồi?

Nghĩ như vậy, trong đầu Lăng Tử Đồng xuất hiện một cái khung cảnh, thì ra là phòng ngủ của cô, mà người nằm trên giường không phải là mình thì là ai?

Lăng Tử Đồng dở khóc dở cười, nói như vậy hiện tại chỉ có tinh thần cô có thể tiến vào?

Bất quá cô cũng không có quá thất vọng, dù sao ngày hôm qua cô còn cho rằng mình chỉ có thể bị không gian đẩy ra bên ngoài rồi sao?

Nhìn đống vật tư lộn xộn trước mắt, Lăng Tử Đồng có chút đau đầu, trong nội tâm cô sinh ra vài suy nghĩ buồn cười, nếu như những vật tư này có thể tự mình phân loại thì tốt rồi.

Bất quá cũng chỉ là nghĩ mà thôi, không thể tự động phân loại cũng không đem lại quá nhiều thất vọng, dù sao cũng giống như anh trai đã nói, có được không gian đã là may mắn rất lớn rồi.

Nếu đã không xoắn xuýt nữa, Lăng Tử Đồng cuộn tay áo lên, dự định đem đồ đạt sửa sang lại, tay mới vừa định hướng tới thùng dầu ăn, Lăng Tử Đồng không kìm được mà méo miệng, được rồi, hiện tại cô chỉ là tinh thần lực nha, căn bản không thể làm việc, tay của cô xuyên qua thùng dầu.

Không thể làm bất cứ chuyện gì, Lăng Tử Đồng cũng không nán lại đây, cô nhắm hai mắt lại dùng sức nghĩ tới hai chữ “Ra ngoài”, quả nhiên sau một khắc cô đã trở về trên giường.

Mới vừa mở mắt ra, cửa phòng ngủ cũng mở, Lăng Tử Thác quần áo chỉnh tề đi vào.

“Đồng Đồng, hôm nay chúng ta sẽ đi ra ngoài.” Lăng Tử Thác vừa nói vừa đi đến trước giường, đem người còn đang nằm trên giường kéo lên, cúi đầu, cắn chiếc mũi khéo léo của cô, cười nói: “Cô bé lười, em không phải là muốn vũ khí sao, hôm nay chúng ta liền đi nhìn một chút.”

Vừa nghe tới cái này, con mắt Lăng Tử Đồng hướng lên, tay cô liền bám lên người Lăng Tử Thác, ngạc nhiên mừng rỡ hỏi: “Nhanh như vậy đã đến rồi?”

"Đây là nhóm đầu tiên, không nhiều lắm, đối phương là đang thử dò xét, chờ chúng ta quyết định mua, sau đó sẽ chuyển vũ khí hạng nặng đến.”

“Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta đi mau lên.”

Nói xong, người đã nhảy xuống giường, hướng toilet chạy đi.

Lăng Tử Thác ở phía sau nhíu mày: "Đồng Đồng, em lại quên mang giày rồi."

“Được rồi, được rồi, em lập tức mang.” Toilet truyền đến âm thanh mơ hồ của Lăng Tử Đồng.

Trong nội tâm Lăng Tử Thác bất đắc dĩ, anh nhìn người phía sau cửa nói: “Rửa xong nhanh còn xuống ăn cơm.”

Bởi vì vội vã ra cửa, bữa cơm này được xem là bữa cơm Lăng Tử Đồng ăn nhanh nhất từ khi cô lớn như vậy, bản thân ăn xong còn không ngừng thúc giục Lăng Tử Thác.

Cuối cùng Lăng Tử Thác cũng để bát đũa xuống, Lăng Tử Đồng đã nhảy đến bên cạnh anh, kéo anh nhanh chóng đi ra cửa.

Mới đi được vào bước, cửa phòng khách mở, Cung Tiểu Thất mắt đầy tơ máu đi ra.

Nhìn bộ dáng hắn tiều tụy như vậy, đại khái là một đêm không ngủ đi.

Thấy anh Lăng muốn đi ra ngoài, lúc này Cung Tiểu Thất mới khàn giọng nói ra quyết định của mình: “Anh Lăng, em quyết định, em theo anh.”

Mặc dù yêu quân đội, nhưng anh cũng không thể nào bỏ được chú Cung đã nuôi anh khôn lớn, anh Lăng nói đúng, chú Cung đã lớn tuổi, người già hy vọng nhất vẫn là con cháu có thể ở bên cạnh mình.

“Tiểu Thất, đã có quyết định rồi thì không cần suy nghĩ thêm cái khác, có câu nói, đừng vì té ngã mà khóc thút thít, nếu đã quyết định thì phải kiên định, nói không chừng may mắn sẽ chờ cậu ở phía sau.” Không thể nói rõ, Lăng Tử Đồng chỉ an ủi như vậy.

Cung Tiểu Thất cũng là người có dây thần kinh thô, lời nói của Lăng Tử Đồng như đang giội hồ vào đầu anh, đúng vậy, nếu đã quyết định thì đừng nghĩ nhiều, đã qua thì cho qua luôn, Cung Tiểu Thất cười nói: “Tiểu Đồng hiểu biết thật nhiều.”

Lăng Tử Đồng được khen đến đỏ bừng cả khuôn mặt.

Lăng Tử Thác ở một bên nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại như thế trong ngực, nhịn không được cười ra tiếng, Lăng Tử Đồng bấm một cái lên eo của Lăng Tử Thác, ngang ngược thúc giục: “Còn không đi nhanh lên.”

“Tiểu Thất, cậu nghỉ ngơi một ngày, ngày mai cùng với Lăng Vũ, tôi có việc giao cho cậu làm.” Lăng Tử Thác nói.

“Được.”