Chương 17.1: Lừa dối Cung Tiểu Thất

Tiểu Hoa chỉ yêu ăn thịt sống, miệng to như chậu máu kia mở ra, một cỗ mùi tanh đập vào mặt, chân của báo hoa đè lên người lại một cách sít sao.

Gào ô - -

Mắt sắp thấy răng nanh của Tiểu Hoa sắp cắn bị thương đầu của mình, trước mặt Dương Lộ bỗng tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Thấy người không phản kháng nữa, mắt to của Tiểu Hoa mê mang chớp chớp, một lát sau, thấy người không động đậy nữa, Tiểu Hoa nhàm chán, nó cúi đầu, miệng chuyển động, nước miếng ứa đầy cổ và mặt mà người này vẫn nằm sấp như cũ, Tiểu Hoa thấy vậy, duỗi móng vuốt ra, lại vỗ lên lưng Dương Lộ.

Móng vuốt bén nhọn đã quên thu lại, vỗ nhẹ một cái, trong nháy mắt trên lưng Dương Lộ bị đánh ra bốn cái lỗ thủng đầy máu, máu nhanh chóng thấm qua áo sơ mi trắng thuần, nhìn thấy mà giật mình.

Xã hội pháp trị, cô cũng muốn tuân thủ luật pháp, hắng giọng một cái, Lăng Tử Đồng ngăn cản Tiểu Hoa đang tiếp tục đùa giỡn người đang ngất đi, cô la lớn báo hoa: “Tiểu Hoa - -”

Đối với món đồ chơi mất mặt như vậy đã mất hết tính nhẫn nại, mũi Tiểu Hoa hừ hừ xoay người rời đi.

Chán ghét mà vứt bỏ người trên mặt đất, Lăng Tử Thác nhíu mày ra lệnh: “Tiểu Thất, đem người lôi ra, đừng có làm ô uế đất của tôi.”

Cung Tiểu Thất đang là bộ đội đặc chủng, những người ở đó điều là đàn ông chân chất, rất ít nhìn thấy loại đàn ông như vậy, Cung Tiểu Thất bĩu môi, nắm cánh tay Dương Lộ lên, đem người kéo ra ngoài.

Cho dù là khiêng, cõng hay là mang Dương Lộ cũng không xứng.

Đại khái bụng bị ma sát quá lợi hại, trong cơn đau đớn Dương Lộ tỉnh lại, hắn đau hừ lên một tiếng, nhớ lại một màn té xỉu trước đó, Dương Lộ hoảng sợ nhìn phía sau, không có nhìn thấy con báo hoa kia, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn đến tư thái chật vật của mình, thời gian này nghĩ mình là con cưng của trời làm cho Dương Lộ cảm thấy không còn mặt mũi, anh dùng sức rút cánh tay của mình.

Giọng khàn khàn hô: “Buông ra.”

“Cậu nghĩ rằng tôi sẽ kéo cậu sao?” Người này yếu như gà vậy, rõ ràng là rất yếu, còn tự cho chính mình là Ultraman hả, còn không biết nhìn lại mặt mũi chính mình sao?

“Có thể đi nhanh chút không?” Cung Tiểu Thất thúc giục.

Dương Lộ đứng dậy, lúc này mới phát hiện muốn đứng lên mà chân đã mềm nhũn, lảo đảo một chút, lúc này thân thể mới đứng thẳng, anh quay đầu tìm kiếm người mà trong nội tâm anh lúc nào cũng xem thường.

Mà giờ phút này, tất cả sự chú ý của Lăng Tử Đồng đều ở trên người Tiểu Hoa, lúc Dương Lộ quay đầu lại, Lăng Tử Thác mặt không thay đổi ngẩng đầu, hai mắt u ám không nhìn thấu được tâm tình.

Bị đôi mắt ấy nhìn như vậy, toàn thân hắn rét run, rất muốn quay đầu chạy đi, nhưng nghĩ đến - -

Dương Lộ che lấy cổ tay, nhìn Lăng Tử Đồng chằm chằm, bình tĩnh mà nói: “Tiểu Đồng, anh sẽ không buông tay.”

Dứt lời, không cần Cung Tiểu Thất dẫn đường, chính mình rời đi trước một bước.

Sau khi Dương Lộ rời khỏi, âm thanh Lăng Tử Đồng hết sức giương cao vang lên bên tai hắn: “Chú Cung, nếu như lần sau còn có người dám xông vào nhà chúng ta, liền cho Tiểu Hoa dạy dỗ hắn thật tốt, cắn chết hắn tôi chịu trách nhiệm.”

Lăng Tử Thác yêu thương sờ gáy nhỏ bé của cô, trầm mặc đồng ý. Bên ngoài, Dương Lộ cắn răng, cuối cùng sải bước rời đi.

Không có người làm cho người ta chán ghét, lúc này Lăng Tử Thác mới ôm lấy Lăng Tử Đồng đứng dậy, không đếm xỉa đến Tiểu Hoa mắt to đáng thương, Lăng Tử Thác ra lệnh: “Chú Cung, đem nó đi tắm rửa, lại cho nó súc miệng bằng nước muối.”

Nhìn hứng thú của Đồng Đồng cho nó một lát cũng không tan đi được, cho nên con báo này phải sạch sẽ.

“Tiểu Thất, chúng ta cùng đi phòng luyện võ đi.” Lăng Tử Đồng hết sức hưng phấn mà đề nghị.

Cô cực kỳ muốn biết Tiểu Thất cùng anh trai ai sẽ lợi hại hơn.

Nghe được cái này, trong mắt Cung Tiểu Thất sáng lên, anh gật đầu liên tục.

Lăng Tử Thác bất đắc dĩ thở dài, không còn cách nào, vì bảo bối nhà mình hứng thú mà, anh cũng có thể xả thân cùng Cung Tiểu Thất đánh nhau một phen.

Lúc Cung Tiểu Thất ở trận thứ tư bị đánh ngã trên mặt đất, Lăng Tử Đồng cuối cùng cũng tin tưởng, thì ra cường hãn cũng có thể không cần nhìn vóc người.

Lăng Tử Thác chính là loại mặc quần áo thì trông có vẻ gầy, cởi đồ thì có thịt, nhưng cũng không phải là da thịt một cách khoa trương, thân hình thon dài lại ẩn chứa lực lượng sắp sửa bộc phát, nhất cử nhất động đều tiêu sái có lực.

Dùng một câu nói đang lưu hành, Lăng Tử Thác thật sự là khốc phải biết!

“Anh Lăng, em không được rồi.” Cung Tiểu Thất thở hồng hộc ngồi liệt ở một bên, bất lực mà cầu xin tha thứ.