Chương 12: Có không gian

Bất quá nằm trên mặt đất quá lâu nên mới dẫn đến cơ thể phát sốt như vậy, đợi đến khi hạ sốt, Lăng Tử Đồng kiên trì muốn xuất viện, Lăng Tử Thác chỉ có thể bất đắc dĩ mà để cho Lăng Tam cùng trở về nhà, đợi lệnh bất cứ lúc nào.

Vừa mới về đến nhà, còn chưa vào cửa, Lăng Tử Đồng buồn cười vì phát hiện ngay trước có một chậu than, chú Cung cầm cành liễu đứng ngoài cửa, lúc ông thấy thiếu gia nhà mình ôm tiểu thư đến gần, cười nói: “Tiểu thư lại đây, đi qua chậu than này, đem mọi xúi quẩy đều loại bỏ.”

“Chú Cung, người còn mê tín mấy cái này sao?” Lăng Tử Đồng cười đùa nói.

“Thà tin là có còn hơn là không.” Chú Cung nghiêm túc giải thích.

Chú Cung xuất phát từ lòng thành, làm cho Lăng Tử Đồng cảm động một trận, lúc chuẩn bị cho Lăng Tử Thác để cô xuống, chỉ thấy một đôi bước sải bước đi qua, cùng lúc chú Cung đem cành liễu dính nước, hướng hai người vẩy tới.

“Đuổi đi xui xẻo, may mắn của tiểu thư liên tiếp đi lên.” Chú Cung còn tự mình thêm vào một câu.

Lăng Tử Thác chuẩn bị ôm Lăng Tử Đồng bước lên phòng ngủ của cô, Lăng Tử Đồng nắm lấy cánh tay của anh, nói: “Anh trai, em đã nằm thật lâu, em muốn ngồi ở phòng khách một chút.”

Suy nghĩ một chút, Lăng Tử Thác gật đầu một cách miễn cưỡng: “Chỉ có thể ngồi một chút, sau đó liền lên lầu ngủ.”

“Ân”

Lăng Tử Thác trực tiếp ôm người ngồi trên sô pha, đem Lăng Tử Đồng để trên đùi, một bên cầm lấy điều khiển từ xa, mở tivi, hỏi: “Đồng Đồng muốn xem cái gì?”

“Em tự tìm”

Cầm lấy điều khiển từ xa, Lăng Tử Đồng nhàm chán ấn lên, nhảy qua phim ngôn tình, dừng lại đài phim hoạt hình, xem chưa đến mười phút, lại nhàm chán mà ấn tiếp, đột nhiên, ánh mắt Lăng Tử Đồng sáng lên, cô nhìn chằm hình ảnh phía trước.

Đó là một tiết mục đổ thạch.

“Đồng Đồng thích cái này sao?” Nếu Đồng Đồng thích, anh có thể tìm người có chuyên môn đi Myanmar chở qua đây.

Lăng Tử Đồng lắc đầu: “Không phải, anh trai, ngọc tỳ hưu kia đã tìm được chưa?”

Đã qua hai ngày, hy vọng thứ này không có vì cô sống lại mà thay đổi theo.

Âm thầm cầu nguyện cho chính mình, Lăng Tử Đồng chỉ cảm thấy một ánh sáng xanh chợt lóe qua trước mắt, lúc nhìn được rõ ràng, cô dở khóc dở cười.

Thì ra trên tay của Lăng Tử Thác đang cầm năm cái ngọc tỳ hưu mang những hình thái khác nhau.

Lăng Tử Thác giải thích: “Cái này là anh cho người đi tìm, bởi vì không biết cụ thể là nhà nào, bọn họ thấy đều mua hết, tự Đồng Đồng xem là cái nào mới đúng.”

Lăng Tử Đồng nhận lấy ngọc tỳ hưu, cười nói: “Ân, đợi lát nữa em sẽ xem một chút”

Kỳ thật cô cũng không biết cuối cùng là cái nào.

Đem ngọc tỳ hưu để trên ghế sô pha, Lăng Tử Đồng bắt đầu không yên tâm.

Ước chừng hơn hai mươi phút qua đi, Lăng Tử Đồng nhịn không nổi, cô tựa bên người Lăng Tử Thác, một tay nắm lấy mấy cái ngọc tỳ hưu, giọng nói mệt mỏi nói: “Anh trai, em có chút mệt”

Lăng Tử Thác không hề nghi ngờ gì, anh ôm người đứng lên: “Ân, anh đưa em đi nghỉ ngơi.”

Nói xong, anh ôm Lăng Tử Đồng đứng dậy lên lầu.

Vào phòng Lăng Tử Đồng, để người lên giường, lại thay cô đắp mền, Lăng Tử Thác ngồi xuống bên giường, xem ra muốn canh giữ bên người Lăng Tử Đồng.

“Anh trai, anh đi nghỉ ngơi đi, em không sao.”

“Anh trai ở bên cạnh em.” Lăng Tử Thác cự tuyệt.

Lăng Tử Đồng vươn tay, xoa phần dưới mắt đã xanh đen, có chút đau lòng: “Anh trai, anh đã lâu không nghỉ ngơi rồi, em sẽ lo lắng, anh đi nghỉ ngơi thì em mới có thể ngủ.”

Được Lăng Tử Đồng quan tâm như vậy, tâm trạng của Lăng Tử Thác rất tốt, anh hôn trán cô, đứng dậy: “Vậy được rồi, anh đi nghỉ ngơi một chút, em ngủ cho thật tốt, có chuyện gì thì gọi anh.”

“Dạ, em biết rồi.”

Nhắm hai mắt lại, tiếng bước chân bên tai ngày càng xa, cho đến khi không còn nghe được nữa, đôi mắt đột nhiên mở ra, cô vén chăn lên, chân không bước xuống giường.

Nhìn kỹ năm cái ngọc tỳ hưu trên tay, nhất thời có chút đau lòng.

Nhìn nửa ngày trời cũng không nhìn ra được cái nào, Lăng Tử Đồng thở dài trực tiếp đi vào toilet.

Cô đem sợi dây thừng trên ngọc tỳ hưu cắt một đoạn, đặt toàn bộ vào bên trong bồn rửa tay, lại tìm một cái dao nhỏ, nhìn chốc lát, cô dằn lòng đem dao nhỏ để trên ngón tay vẽ một đường.

Máu đỏ tươi trong nháy mắt tuôn ra, cô đem máu trên mỗi khối ngọc tỳ hưu nhỏ một giọt.

Ánh mắt Lăng Tử Đồng nhìn chằm chằm năm cái khối ngọc tỳ hưu kia, năm cái khối kia một chút phản ứng cũng không có.

Chẳng lẽ không phải một trong số này? Hay thật sự là do cô sống lại, rất nhiều chuyện đã xảy ra thay đổi, cô định là không có không gian?

Thất vọng đem nước ấm vặn tới, muốn đem máu rửa sạch. Trước một khắc khi nước chảy ra, trong đó có một cái nhỏ nhất, cũng là ngọc tỳ hưu được điêu khắc tinh xảo với độ tinh khiết cao nhất đã phát ra ánh sáng màu xanh, tia sáng này đâm thẳng vào đôi mắt của Lăng Tử Đồng.

Đầu óc sáng ngời, Lăng Tử Đồng lại hôn mê bất tỉnh một lần nữa.

Trong nháy mắt khi cô ngất đi, năm khối ngọc tỳ hưu trong ao nước biến thành bốn khối.

Mặc dù thân thể Lăng Tử Đồng ngã xuống đất ngất đi, nhưng ý thức của cô lại đi đến một không gian xa lạ.

Hướng mắt nhìn lên, ở đây có một mảnh đất màu nâu hoang vu, một cái lá cây đều không nhìn thấy, bãi bờ xung quanh đều trống rỗng, ngửa đầu nhìn lên, bầu trời xanh thẳm, nếu không phải cảm giác được tiếng gió thổi khẽ bên tai cùng mây trắng bồng bềnh trên bầu trời, cô thật sự sẽ cho rằng đây là một không gian bất động.

Dừng lại, Lăng Tử Đồng nắm một khối đất, cái này cùng bùn đất trong sân biệt thự có chỗ tương đồng, nhưng nhìn kỹ thì lại không giống, chắc là có thể trồng cây để thu hoạch.

Lúc trước người nọ không kịp cân nhắc thật tốt thì mạt thế đã đến, khi đó cũng không có chỗ nào bán hạt giống, cho nên người nọ không có nói đến chuyện có thể trồng cây, sở dĩ Lăng Tử Đồng chuẩn bị hạt giống là khi trở thành hạt giống đã thấy và đọc được.

Không gian lớn như vậy, cũng đủ cho cuộc sống của cô và anh trai trải qua thật lâu rồi.

Nhớ đến Lăng Tử Thác, bên tai cô hình như nghe thấy âm thanh Lăng Tử Thác gào thét.