Lựa chọn người, là lời nói ở trong lòng, Lạc U thật sự không biết ngọn nguồn, cô không biết từ nơi nào có thể nhìn ra sở trường đặc biệt của những người này.
Đây cũng không phải là chọn ngôi sao giải trí, không thể nhìn bề ngoài để chọn lựa, hơn trăm người đều mặc đồ rằn ri, các loại màu da các loại tướng mạo đều có, giống như đi họp hội nghị liên hợp quốc, làm sao để có thể lựa chọn tốt nhất.
"Bà ngoại, bà đây là đang khảo nghiệm cháu sao, nhiều người như vậy dù sao cũng phải cho cháu một chút tư liệu a."
Lạc U chỉ nhìn qua nhìn lại mấy lần liền bất đắc dĩ hướng về phía bà ngoại nhà mình hỏi.
"Khảo nghiệm dĩ nhiên là khảo nghiệm, nhưng loại chuyện này cũng cần phải dựa vào duyên phận, tư liệu có thể cho cháu, nhưng cháu thì làm sao có thể tin tưởng vào lời nói phía sau đâu, những đứa trẻ này lúc còn rất nhỏ liền nhận các loại giáo dục, trong đó luôn có một con bài cuối cùng chưa lật của mình mà nhất định viễn cũng không muốn để người khác biết, cháu cảm thấy thế nào?"
Bà ngoại Cổ tâm tình rất tốt, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng khoan khoái, nhất là nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc U có chút biến sắc, trong lòng rất là sung sướиɠ.
Đứa trẻ Lạc U này gần đây vô cùng lạnh nhạt, nhìn không giống như là một đứa trẻ.
Đối với trưởng bối mà nói, hậu bối trưởng thành là chuyện tốt, nhưng quá mức thành thục sẽ làm cho người ta có chút đau lòng.
"Ha hả, xem ra bà ngoại là muốn xem cháu bị xấu mặt, nhưng mà cũng không có vấn đề gì, bất luận là chuyện gì, cuối cùng cũng sẽ có biện pháp."
Lạc U nhẹ nhàng nở nụ cười, cũng không ở đây cùng bà ngoại dây dưa, đi lên phía trước vài bước, một mình đối mặt với hơn trăm người trước mặt.
Hơn trăm người, trẻ em của các quốc gia đều có, tuổi từ bảy tám tuổi đến gần hai mươi tuổi, nhưng bất luận là người nào, trên người đều mang một loại khí thế bén nhọn, huống chi là trên trăm người đứng chung một chỗ, vậy tuyệt đối không phải là người bình thường có thể chống lại.
Thế nhưng, Lạc U vẫn thỏa mải đứng ở trước mặt mọi người, cùng mọi người bày biện ra một loại cục diện đối lập, khí thế của cô tuy rằng không thể nói là trấn áp được mọi người, nhưng không có lún sâu vào trong đó, trái lại tạo thành một loại tồn tại rất đặc biệt, ít nhất, giờ khắc này, trong ánh mắt của tất cả mọi người chỉ có cô.
"Các người đối với tôi có hiếu kỳ có nghi hoặc, hay là còn có xem nhẹ và coi thường, nhưng cái này đều không quan trọng, tôi là Lạc U, là người thừa kế của Cổ Sát, ngày hôm nay đến nơi này là vì chọn đội hộ vệ của tôi, nếu như trong số các người có người không muốn hoặc là tự nhận năng lực của mình không đủ để trở thành một thành viên trong đó, hiện tại có thể bước ra khỏi đội ngũ, không nên làm lỡ thời gian của tôi."
Giọng nói của Lạc U trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, tuy rằng còn có một tia non nớt, nhưng lại mười phần uy thế.
Cao quý, ưu nhã, thản nhiên, cường thế, rất nhiều từ ngữ phù hợp với Lạc U xuất hiện ở trong tim mọi người, tập hợp lại cùng một chỗ, mới được coi là một Lạc U chân chính.
Thời điểm Lạc U dứt lời, cũng không có người nào bước ra, thậm chí ngay cả phản ứng cũng không có, chỉ có các loại ánh mắt khác nhau rơi vào trên người Lạc U, là xem kỹ cũng là tự hỏi, mà đối mặt với loại tình huống này, Lạc U cũng không nóng nảy, những người này rốt cuộc vẫn là trẻ con.
Nhưng những đứa trẻ tiếp thu qua đặc huấn của Cổ Sát thì cũng không còn là trẻ con, bọn họ có đầy đủ năng lực suy tính độc lập, sẽ hiểu tầm quan trọng của lần chọn lựa lúc này, cũng sẽ dựa theo năng lực bản thân và chờ mong mà làm ra lựa chọn thích hợp nhất.
Chiếm được một cơ hội!
Lạc U làm như vậy, không phải là cô chọn mọi người trước, mà để những người này chọn cô trước, cam tâm tình nguyện ở lại mới là người cô cần, dưa hái xanh không ngọt, cô sẽ không để cho những người không nguyện ý kia lưu lại.
Một phút, hai phút, ba phút sau, thời gian ngắn ngủi yên lặng qua đi, rốt cục cũng có người động.
Vài người đàn ông hơn hai mươi tuổi, vài đứa nhỏ bảy tám tuổi, mười lăm mười sáu tuổi một người cũng không có.
Đội hộ vệ của lão đại Cổ Sát, cái này đối với người Cổ Sát mà nói là một loại vinh dự cũng là một loại trách nhiệm.
Người có năng lực thì ở lại, đây là quy tắc từ xưa đến nay, không có năng lực hoặc là cho rằng bản thân không thích hợp, sau khi chăm chú tự hỏi, liền chủ động thối lui.
Sau năm phút đồng hồ, lục tục lui ra hơn ba mươi người, Lạc U không để ý đến những người đã lui ra ngoài kia, mà dùng con ngươi đen thâm thúy của cô đảo qua từng người lưu lại, trong lòng thầm than, người lưu lại vẫn còn có chút nhiều a.
"Đấu súng ống, chuyên gia máy tính, chữa bệnh sinh hóa, kinh tế tài chính, điều khiển toàn diện, những lĩnh vực này có thể xếp hạng trước ba danh thì lưu lại, ngoài ra, người tự nhận năng lực của mình đủ ưu tú rất hữu dụng đối với tôi thì lưu lại, có lẽ người cho là mình có đầy đủ tiềm lực phát triển cũng có thể lưu lại, bên cạnh tôi, không cần người vô dụng."
Lần này giọng nói của Lạc U trở nên rất lãnh khốc, thậm chí tỏa ra hương vị máu tươi, đây cũng là lần thứ hai lựa chọn của cô.
Năm phút sau, đội ngũ mới ổn định lại, lúc này người lui ra ngoài nhiều hơn so với lần trước, những người còn lại chỉ có hơn ba mươi người, điều này làm cho Lạc U thở phào nhẹ nhõm.
Thời điểm Lạc U nhìn lại những người này, cũng đã có thể phát hiện những người này có điểm khác biệt, trong ánh mắt của bọn họ mang theo một chút kiên nghị ngạo nghễ.
Giống như yêu cầu của Lạc U, bọn họ đều là những người có một lĩnh vực nào đó ưu tú nhất, có đầy đủ tự tin mới có thể ở tại chỗ này.
Lạc U xoay người, nhìn về phía bà ngoại nói:
"Bà đưa tư liệu của những người này cho cháu đi, bất luận có nhiều bao nhiêu đều không có vấn đề gì, tự cháu sẽ xem kĩ."
Bà ngoại Cổ hướng về Độc Thủ ở một bên gật đầu, chốc lát sau một phần tư liệu liền xuất hiện trước mặt Lạc U, ba mươi hai phần, bằng với số người trước mặt.
"Ba ngày sau cháu sẽ trở lại chọn, hiện tại cứ như vậy đi."
Lạc U cầm tư liệu nhưng không xem, mà là kết thúc buổi lựa chọn hiện tại, ba ngày là thời kỳ cô quan sát những người này, có tư liệu phụ trợ, cô tin tưởng mình sẽ chọn ra đội hộ vệ thích hợp nhất của mình.
Bà ngoại Cổ hài lòng gật đầu, không kiêu ngào không nóng nảy, biết tiến biết lùi, phương pháp tuy là còn có chút thô thiển, nhưng thắng trước khí thế cũng đủ.
Đứa cháu ngoại này của bà quả nhiên không phải người bình thường, như vậy phải bồi dưỡng thật tốt, tất nhiên chắc chắn sẽ không để cho mình thất vọng.
Bà ngoại Cổ ngay trong ngày liền rời khỏi Cổ Mộng Đảo, đem chuyện chọn lựa hoàn toàn giao cho Lạc U tự mình phụ trách.
Mà Lạc U cũng không có núp trong bóng tối quan sát những người này.
Mà là vào lúc trời tối liền hòa nhập vào trong những người này, quang minh chính đại cùng bọn họ dùng bữa.
Không ai chủ động tìm Lạc U nói chuyện, Lạc U cũng không có chủ động tìm bất luận người nào.
Cô chỉ là theo chân bọn họ cùng nhau dùng cơm cùng nhau huấn luyện, ánh mắt thỉnh thoảng sẽ cố ý hay vô ý rơi vào trên người một số người, nhưng cũng không phải loại ý tứ hàm xúc quan sát hay là xem xét kỹ.
Hơn nữa cũng không đơn thuần chỉ rơi vào những người ưu tú đã chọn, mà là đem mấy trăm người đều nhìn một lần, tuy rằng không đến mức quen thuộc, lại đều nhớ kỹ hình dáng tất cả mọi người.
Mà những người này đối với sự tồn tại của Lạc U cũng không có quá mức lưu ý, mặc dù có chút không được tự nhiên, cũng sẽ cố ý hay vô ý quan sát Lạc U, hoặc là một số người có biểu hiện tốt hơn mình, nhưng trên thực tế cũng chỉ làm những việc thường ngày như ăn, ngủ, huấn luyện, đơn điệu mà khổ cực.