Bữa tiệc kết thúc “ Đệ nhất công chúa” của đoàn làm phim khá đơn giản. Bữa tiệc qua đi, “ Đệ nhất công chúa” cũng bước vào giai đoạn tuyên truyền và chế tác hậu kỳ, thế nhưng, Lạc U và Diệp Vẫn Thần hai nhân vật vô cùng quan trọng này lại trong tầm mắt của công chúng mà biến mất.
Lạc U mang theo Diệp Vẫn Thần sau khi chào đoàn làm phim cũng không lập tức đi Cổ Sát, mà nghỉ ngơi cho khỏe một ngày. Làm ngôi sao thực sự là một công việc lao động tay chân, hơn hai tháng quay phim này thật vật vả.
Thời gian nghỉ ngơi, Lạc U không quên cảnh mình chứng kiến ở thôn An Nhạc, do dự một chút rồi gọi điện thoại cho cha cô, nội dung cuộc điện thoại rất đơn giản, nói trắng ra chính là đem hiện trạng nghèo khó, đường không thông, thiếu nước của thôn An Nhạc nói ra. Vỏn vẹn như vậy cũng đủ. Ít nhất không lâu sau, thôn An Nhạc đã có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất, trở thành khu du lịch có chút danh tiếng, đặc biệt là sa địa bi tráng kia, hấp dẫn không ít người đến xem.
Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi qua đi, Lạc U và Diệp Vẫn Thần tới một trụ sở huấn luyện bí mật của Cổ Sát. Cấp bậc của căn cứ này là trung cấp, trừ nhân viên làm việc ở ngoài, cũng chỉ có hơn một trăm nhân viên huấn luyện. Bởi vì cấp bậc trung cấp này không cao không thấp, quy củ nơi này cũng không quá mức nghiêm khắc. Ở trong này, thân phận của Lạc U và Diệp Vẫn Thần xem như là bí mật. Ít nhất người bình thường cũng không biết.
Bà ngoại Lạc U tự mình chỉ định một huấn luyện viên cho Lạc U và Diệp Vẫn Thần. Huấn luyện viên hơn bốn mươi tuổi, ngoại hình bình thường đến mức nhìn qua ba năm lần đều có thể quên. Nhưng người như thế lại thích hợp nhất để làm sát thủ. Lạc U bèn cẩn thận quan sát người đàn ông này, phát hiện trên người đàn ông này có mùi máu tươi rất nhạt, không khỏi đối với vị huấn luyện viên này đánh giá cao một chút. Sát thủ chân chính là người biết thu liễm sát khí, nếu không, đánh rắn động cỏ là loại thiếu chuyên nghiệp. Càng nội liễm càng chứng minh lợi hại.
“Tôi là Tố Vương Minh, hiệu là Vong Mệnh, em có thể gọi tôi là huấn luyện viên.”
Vương Minh nói với Lạc U, ông và Diệp Vẫn Thần đã rất quen thuộc không cần nói nhiều lời.
“Huấn luyện viên.” Lạc U không kiêu ngạo không siểm nịnh gọi một tiếng, mặc quần áo luyện tập màu trắng, cơ thể nhỏ nhắn đứng thẳng tắp, có khí chất của quân nhân.
Vương Minh gật gật đầu, huấn luyện liền chính thức bắt đầu.
Nội dung huấn luyện của Lạc U so với Diệp Vẫn Thần dễ dàng hơn một chút, nhưng đối với Lạc U mà nói vẫn phải cố hết sức. Cho dù ý chí của cô vẫn kiên trì, nhưng cơ thể đã quen sống an nhàn sung sướиɠ không thể kiên trì được nữa. Chỉ riêng việc vác nặng ba mươi cân chạy đến vòng thứ năm, cũng đã có cảm giác mệt mỏi muốn nằm xuống.
Mọi người trong trụ sở huấn luyện rất trầm mặc, có chút giống như máy móc. Cho dù có tiểu cô nương yểu điệu Lạc U xuất hiện ở nơi này, nhiều nhất cũng chỉ liếc nhiều hơn một cái, không ai tò mò, hoặc là nói cho dù tò mò cũng giấu sâu ở đáy lòng không biểu lộ ra. Bài học sát thủ học đầu tiên chính là khống chế cảm xúc của chính mình, thế nhưng, lúc Lạc U gian nan chạy, mấy lần đều ngã sấp xuống, vẫn hấp dẫn không ít người chú ý.
Diệp Vẫn Thần cũng đang huấn luyện tại đây. Tầm mắt anh vẫn luôn đặt trên người Lạc U. Sắc mặt Lạc U càng ngày càng tái nhợt, sắc mặt Diệp Vẫn Thần cũng càng ngày càng khó nhìn. Anh nắm chặt nắm đấm, trong lòng một mực nói với mình, đây là lựa chọn của Lạc U, dù như thế nào anh cũng không thể nhúng tay vào, cô nhất định có thể kiên trì!
Nhưng ngay cả đã tự an ủi và tin tưởng Lạc U, trái tim Diệp Vẫn Thần lại cảm giác được càng ngày càng đau, đau đến mức không thể hô hấp. Dù sao cô gái đang cố gắng đấu tranh kia là người duy nhất anh thích cũng dự định cả đời yêu. Anh thật sự không muốn cô phải chịu dù chỉ là một chút khổ. Nếu có thể, anh thà rằng người chịu khổ là anh, gấp mười gấp trăm lần anh đều nguyện ý!
Vác vật nặng mười vòng chạy được tám vòng, Lạc U bắt đầu thầm mắng chính mình. Chẳng biết là uống lộn thuốc gì mà đến chịu tội như thế này. Muốn báo thù không phải có cả đống biện pháp sao, làm gì phải ăn khổ như thế này, cô cũng không muốn làm sát thủ, biết một chút võ mèo cào là được rồi, hiện tại này rốt cuộc là gì đây!
Đầu Lạc U có chút hồ đồ thầm mắng chính mình, nhưng trên thực tế cô làm như thế chẳng qua chỉ để dời đi lực chú ý. Nguyên nhân đến đây chịu khổ cô rất rõ ràng, cũng chỉ vì chính cô, còn có người đàn ông ngốc nguyện ý đi theo cô thôi!
Cô muốn trở nên mạnh mẽ! Tâm lý mạnh, năng lực mạnh, thực lực mạnh. Cô phải trở nên mạnh mẽ. Cô không muốn như trước kia bề ngoài thì cường thế nhưng trên thực tế lại giống búp bê thủy tinh vừa chạm đã vỡ!
Còn Diệp Vẫn Thần, nếu anh muốn khuấy đảo thế giới ngầm, như vậy cô sẽ giúp anh, làm cho anh chân chính trở thành hắc đạo đế vương! Đây là sự trả ơn của cô, cũng là kỳ vọng của cô! Kỳ vọng người đàn ông nguyện ý hèn mọn quỳ gối bên chân của cô này, trở thành chúa tể cao cao tại thượng làm mọi người ngưỡng mộ!
Tám vòng, chín vòng, mười vòng...... Lúc Lạc U dừng lại đã có chút mệt lả, cô biết đây chẳng qua chỉ là một bài khảo nghiệm thể lực của huấn luyện viên, cho dù không hoàn thành cũng không sao, nhưng cô vẫn cắn răng kiên trì đến cuối cùng, cô muốn chứng minh bản thân, tuyệt đối không thể kém người khác, cho dù làm cái gì, chỉ cần là cô muốn làm, liền tuyệt đối có thể làm được tốt nhất!
“Tiểu U, em có khỏe không?”
Diệp Vẫn Thần chạy tới trước tiên đỡ Lạc U lung lay sắp ngã, tay cầm khăn mặt săn sóc lau mồ hôi cho cô, trong mắt lo lắng làm cho một số người nhìn thấy chậc chậc lấy làm kì lạ.
Mọi người đối với Lạc U là xa lạ, nhưng đối với Diệp Vẫn Thần đã có chút quen thuộc. Trong ấn tượng của mọi người, lãnh khốc, cứng cỏi, ra tay tàn nhẫn, xuống tay vô tình, ai cũng không thèm nhìn, liều mạng huấn luyện chính mình, đấy mới là Diệp Vẫn Thần, chứ không phải cậu nhóc ôn nhu chăm sóc đến khó tin bây giờ ở nơi này.
“Em không sao.” Lạc U lắc lắc đầu, giọng nói có chút mỏi mệt nhưng vô cùng kiên định. Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, cô có thể kiên trì được.
Mà sự thật đúng như Lạc U suy nghĩ. Đây mới chỉ vừa bắt đầu mà thôi, các huấn luyện tiếp theo dường như muốn lấy nửa cái mạng của Lạc U. Thẳng đến tối được thông báo kết thúc, kiên cường như Lạc U cũng không nhịn được mềm nhũn thân thể, ngồi ở trên băng ghế không muốn làm gì. Cuối cùng vẫn bị Diệp Vẫn Thần tai đỏ ôm vào phòng nghỉ anh cố ý chuẩn bị cho cô trong trụ sở huấn luyện, thậm chí ngay cả tắm đều không kịp tắm một chút, liền nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Diệp Vẫn Thần đứng ở bên giường nhìn Lạc U, do dự một chút mới vào toilet lấy khăn lông ướt, cẩn thận chà lau làn da phơi bày bên ngoài cho cô. Còn về quần áo Lạc U, anh là chạm cũng không dám chạm. Lạc U ưa sạch sẽ, ngủ như vậy nhất định không thoải mái. Nhưng nếu để cho cô biết anh thừa dịp cô ngủ làm chuyện không nên làm, hậu quả anh cũng không thể tưởng tượng được, cho nên cũng chỉ có thể hết sức làm cho Lạc U thoải mái chút. Nhưng vẻn vẹn như thế, vẫn làm cho tim Diệp Vẫn Thần gia tốc đập nhanh, cuối cùng chạy trốn rời khỏi phòng Lạc U.