“Bà ngoại, bà không cảm thấy có con gì gì đó là quá sớm hay sao, chúng cháu vẫn còn nhỏ.” Lạc U mới mười lăm tuổi, đối với điều kiện bà ngoại đưa ra, quả thật có chút phiền muộn.
“Hiện tại bà cũng không để cho các cháu kết hôn, chẳng qua là để các cháu đồng ý điều kiện này, dù sao điều kiện ta cũng nói rồi, có đồng ý hay không đồng ý là do các cháu quyết định.” Cổ Quỳnh không để ý tới kháng nghị của Lạc U, bất luận thế nào, muốn thừa kế Cố Sát, nhất định phải giữ lại một người thừa kế họ Cổ, đây là quy củ nhiều năm qua của Cố gia, vốn dĩ phải chọn con trai của bà, hiện tại đã kéo dài đến đời cháu chắt, như thế nào cũng không kéo dài nữa.
“Xem ra bà ngoại vẫn chưa vội vã xác định người thừa kế, nếu không chúng cháu sẽ không tham gia, lão gia ngài phải tìm người thích hợp, cháu thấy cậu út tuổi không nhỏ cũng phải kết hôn, lão gia ngài đi tìm cậu cũng chính xác.” Lạc U bĩu môi, đồng dạng không mua món nợ, trên cột không phải mua bán, cô không tin bà ngoại có thể từ bỏ cơ hội lần này.
“Nói láo, thằng nhóc thối kia mỗi ngày chỉ biết tán gái, nếu để nó sinh cháu cho ta, còn không bằng chờ cháu lớn rồi sinh cho ta một đứa bé, được rồi, cũng đừng phí lời, ta cũng không cùng bút tích với hai người tiểu bối các cháu, yêu cầu của lão thái bà ta căn bản cũng không quá đáng, nếu như các cháu không đáp ứng, ta sẽ tức giận.” Cổ Quỳnh cau có, giọng nói có chút đanh đá.
“Ha ha, được, vậy theo như lời bà ngoại làm, chờ chân cháu tốt rồi sẽ đi đưa tin cho bà ngoại, còn Vẫn Thần, ngày mai anh ta sẽ đến, bà ngoại, tin tưởng cháu, Vẫn Thần sẽ không để bà thất vọng.” Lạc U cười ha ha đáp ứng, tuy rằng vẫn cảm thấy vấn đề con cái là vô cùng xa xôi, nếu như bà ngoại chờ mong như vậy, cô đáp ứng cũng không có gì, đời trước, người nhà cô đều cưng chiều và dung túng cô, mà đời này, mà đời này cô cũng sẽ cố gắng hết sức mà sủng người nhà, để họ có thể vui vẻ mỗi ngày.
Cổ Quỳnh nở nụ cười, kiểu rất đắc ý, nhưng ở trong mắt Lạc U, cảm thấy bà ngoại của mình lại thẳng thắn, đáng yêu như vậy, cũng không nhịn được nở nụ cười, Diệp Vẫn Thần nhìn một già một trẻ cười hài lòng, khoé miệng cũng nở một nụ cười.
Ngày thường khuôn mặt hắn đều lạnh lùng, nhưng lúc này cười, lại mang theo mùi vị ôn nhu, hạnh phúc như ánh mặt trời.
Hôm sau, Diệp Vẫn Thần mang theo lòng không muốn mà từ biệt Lạc U, đi tới trụ sở bí mật của Cổ Sát ở Bắc Kinh đưa tin, mà Lạc U cũng liên hệ với ông nội của mình, để cụ Lạc gọi một cuộc điện thoại với cha Diệp Vẫn Thần, lấy danh nghĩa chăm sóc Lạc U mang Diệp Vẫn Thần ra khỏi Diệp gia, cũng tạm thời thoát đi sự quản thúc của Diệp gia.
Tổng thể mà nói Diệp gia so với Lạc gia kém hơn một chút, thân phận con riêng của Diệp Vẫn Thần cũng không được coi trọng quá, bây giờ có thể dựa vào Diệp Vẫn Thần mà rút ngắn quan hệ hai nhà Lạc - Diệp, cha Diệp vui mừng còn không kịp, nơi nào còn có thể từ chối, cho nên cuộc gọi này vô cùng thoải mái.
Mấy ngày trôi qua, nguyên đán lại đến, một năm mới cũng coi như là đến, đồng thời tư liệu mà Lạc U thu thập ở thị trường chính khoáng, cũng bắt đầu cho nhiều kế hoạch, như là tìm được một vài nhân tài có thể dùng, thời gian mười năm để cô nắm được rất nhiều tin tức quý giá, mà nhân tài chính là một cái trong đó, đặc biệt là cô sắp phải bước vào thế giới giải trí, rất nhiều nghệ sĩ có tiềm chất đều dưới sự an bài của cô, bị cô út Lạc gia đánh dấu vào công ty mình, hơn nữa đối với việc này Lạc U cũng cùng cô cô mình bàn bạc nho nhỏ một hồi, cô thích bản thân tự đi làm việc, cũng không muốn bởi vì người trong nhà mà hạn chế thực hiện các kế hoạch của cô, cho nên lúc ký với những người này, cũng phải xin cô út đánh dấu những người này dưới danh nghĩa của bà, tương lai tiền kiếm được của những người này để cô phân chia cùng công ty.
Cô út Lạc gia rất nghi hoặc ý kiến của cháu gái mình, trái lại bà không đau lòng với những lợi ích kia, mà cảm thấy Lạc U chọn những người kia quá mức cổ quái kỳ lạ, quả thực một cái chống tay lớn đều không có, không phải người chế tác hậu trường chính là đạo diễn thực tập kiêm tuỳ tùng, nếu không chính là thư ký nhỏ làm việc vặt, thậm chí còn có mấy diễn viên đóng thế, làm cho cô Lạc nhìn thấy lén nói thầm trong lòng, đây đều là cái gì vậy.
Lạc U cũng không để ý sự ngờ vực của cô Lạc, bước cờ này xem như là bước cờ thứ hai nàng bước vào thế giới giải trí, tương lai những kim bài thiên vương, thiên hậu danh gia chế tác, đạo diễn này sẽ vì cô mà mang lại một lượng lớn tiền tài, thậm chí còn có thể lợi dụng những người này dẫn đến hướng gió dư luận.
Nguyên đán qua đi, cuộc sống của Lạc U vẫn vừa bận rộn lại nhàn nhã, dù sao cô bận rộn cũng không thể đi đâu được, nhưng vào lúc này, Lạc U nhận được một cuộc gọi không tính là bất ngờ.
“Tiểu U, nghe nói em bị thương, anh rất lo lắng cho em, nhưng cái huấn luyện chết tiệt này lại không cho phép một mình đi ra ngoài, vết thương của em khá hơn chút không? Anh có thể vào thăm em được không? Em cần đồ vật gì, anh trực tiếp sai người đem tới.” Giọng nói ngoan ngoãn biết điều, mang theo sự chán nản, cũng làm ra vẻ thâm tình để Lạc U cảm thấy được, điện thoại gọi tới không ai khác, chính là người trả thù đầu tiên trong danh sách của Lạc U – Trịnh Nghị Phong.
Nghe được giọng của Trịnh Nghị Phong, ánh mắt hờ hững nhược thuỷ của Lạc U thay đổi, trong nháy mắt từ nước đến băng, lạnh đến nỗi có thể đóng băng người.
Trước đây Lạc U cảm thấy Trịnh Nghị Phong là một người rất quân tử, ôn nhu chăm sóc cô hơn nữa còn theo đuổi cô nhiều năm như vậy, gia thế hai nhà cũng rất xứng, là đối tượng kết hôn không tồi, nhưng lúc này chỉ là một cuộc điện thoại, để nàng cảm thấy tất cả đều là mùi vị dối trá, cũng không biết là lòng của cô thay đổi, hay là đầu óc của cô càng thêm thông minh.
“Ai cho anh trực tiếp gọi tên của tôi?” Ngữ điệu của Lạc U rất lạnh lùng, bất luận cô lữa chọn dùng loại phương thức nào để trả thù người đàn ông này, nhưng tuyệt đối sẽ không lựa chọn phương thức uất ức bản thân, cô căn bản không cần vể mặt ôn hoà ứng đối dối trá với người đàn ông này, kiếp trước không có, kiếp này càng không thể!
“Khụ khụ, Tiểu U, dù sao chúng ta cũng coi như là thanh mai trúc mã, để anh gọi tên của em đi, nếu như anh gọi em bạn học Lạc, bị trưởng bối hai nhà biết, sẽ trách anh vô lễ.” Trịnh Nghị Phong có chút lúng túng, nhưng rất nhanh da mặt lại dày mang trưởng bối hai nhà ra, Trịnh gia cùng Lạc gia là thế giao, thậm chí quan hệ thân thiết của hai nhà còn hơn Lạc - Diệp rất nhiều, mà Trịnh gia so vứoi Diệp gia, tuy rằng Trịnh gia mạnh hơn một chút, nhưng Diệp gia cũng không kém bao nhiêu, xem như là kẻ tám lạng người nửa cân.
Kiếp trước đối với vấn đề danh xưng này đúng là Lạc U bởi vì quan hệ trưởng bối hai nhà mà không có để ý quá mức, nhưng hiển nhiên hiện tại không giống, ánh mắt của cô lạnh lùng, khoé môi vểnh lên lộ ra một nụ cười vô cùng trào phúng, sau đó cái gì cũng không nói mà trực tiếp cúp điện thoại, cô phát huy tính khí nữ vương kiêu ngạo vô cùng nhuần nhuyễn!
Đời này, nếu như cô không cho người đàn ông này quỳ xuống nhận lỗi, xin cô buông tha hắn, cô sẽ không gọi là Lạc U!