Chương 12
Hạ! Quân! Bình!
Trong đầu Trác Vân như đang có tiếng sấm rền vang, khiến nàng choáng váng không phân rõ đông tây nam bắc, sửng sốt một lúc lâu mới bị Thạch Đầu kêu tỉnh.
“Ngươi sao vậy?” Thạch Đầu ngước mặt nhìn Trác Vân, đắc ý nói “Có phải đã bị tên của thiếu gia ta chấn động không ?! Cũng không trách ngươi được, mặc dù đầu óc xem như thông minh, nhưng rốt cuộc là một tiểu cô nương sống ở nông thôn chưa từng thấy qua cảnh đời, bên cạnh đều là Cẩu Đản, Cẩu Thặng, Vượng Tài các loại, đột nhiên nghe được tên của tiểu gia ta, khó tránh khỏi bị chấn động! Ta cho ngươi biết, tên ta không phải thường đâu, là do Hoắc tiên sinh, đại nho đương thời, đặt cho đó, Quân Bình là hai chữ lấy từ ‘Chu Lễ’ nghĩ là ngay ngắn, cân bằng. Có điều ta nói cho ngươi những lời này, có lẽ ngươi cũng nghe không hiểu.....”
Thạch Đầu không ngừng khoe khoang về tên của mình, không hề hay biết sắc mặt Trác Vân đã từ xanh biến thành trắng, rồi lại từ trắng biến thành xanh, cho tới khi Trụ Tử vào nhà ngắt lời, mới thôi.
“Nhị nha, muội sao vậy? Sắc mặt kém quá!” Trụ Tử quả nhiên luôn rất quan tâm Trác Vân, vừa vào nhà đã phát hiện nàng có vẻ là lạ, bèn ân cần hỏi thăm.
Lúc này Thạch Đầu mới phát hiện ra, lo lắng hỏi, “Sẽ không là vì ta mới vừa nói ngươi là kẻ nhà quê nên tức giận chứ? Ta, ta.......”
Trụ Tử vừa nghe thấy Trác Vân bị nói vậy, lập tức quát Thạch Đầu, “Thạch Đầu, sao ngươi lại chọc Nhị nha giận? Tối qua Nhị nha đã thức cả đêm canh người, cơ hồ không ngủ, ngươi không những không cảm ơn, còn chọc Nhị nha giận, thật là không biết điều!”
Thạch Đầu cúi đầu, áy náy xin lỗi Trác Vân, “Thật xin lỗi! Ta không nên nói lung tung chọc ngươi giận! Tên Nhị Nha thật sự không hề xấu tí nào! Nhưng nếu ngươi không thích, ta sẽ đặt cho ngươi một cái tên khác hay hơn!”
“Nhị nha nhà ta không phải tên ‘Nhị Nha’, mắc gì phải nhờ ngươi đặt tên khác ?!” Trụ Tử tức giận nói, “Tên của Nhị nha là nhờ một tú tài thôn bên đặt cho, là Trác Vân, Phương Trác Vân!”
Thạch Đầu sững sờ, “Phương Trác Vân? Thì ra không phải tên Nhị Nha à?”
Trác Vân chợt đứng lên, không nói một lời, chạy vọt ra khỏi phòng, bỏ lại Thạch Đầu và Trụ Tử nhìn nhau.
Trụ Tử hung hăng trừng Thạch Đầu một cái, dậm chân đuổi theo Trác Vân. Thạch Đầu cũng muốn xuống giường nhưng vừa ngồi dậy đã cảm thấy trời đất quay cuồng, suýt nữa lại ngất đi.
Thạch Đầu nghĩ, lúc này hẳn là Trác Vân còn đang giận, đuổi theo nói xin lỗi chỉ sợ cũng không có ích gì, chi bằng cứ nằm xuống nghỉ ngơi, suy nghĩ xem nên xin lỗi Trác Vân như thế nào, cũng lạ là bình thường Trác Vân chẳng phải loại người hay tức giận, rốt cuộc mình đã nói câu nào không đúng chứ......
Trác Vân ra khỏi nhà, chạy như điên về phía trước.
Thu đi đông lại, trời đã se lạnh, những luồng gió giống như từng cây kim châm lên mặt, nhưng nàng đã hoàn toàn quên mất đau đớn, trong đầu trống rỗng, chỉ có ba chữ ‘Hạ Quân Bình’ không ngừng kêu gào, dường như muốn khiến đầu nàng nổ tung.
Rốt cuộc là sao? Ông trời đang đùa nàng à?
Nàng chạy trong núi hồi lâu, cho đến khi chân vấp phải cái gì đó lảo đảo té sấp xuống mới ngừng lại.
Hạ Quân Bình, người nam nhân nàng hận mười năm, lại xuất hiện trong cuộc sống của nàng một cách bất ngờ như vậy, thậm chí còn sớm hơn cả Lục Phong.
Vừa nhắc tới cái tên Lục Phong, Trác Vân lại run rẩy cả người. d.đ llexquysdonz Nàng vẫn luôn cố gắng quên đi cái tên này, không thèm nghĩ về người đó nữa, thậm chí còn âm thầm quyết tâm đời này nhất định phải cách Lục Phong thật xa, không xuất hiện trước mặt Lục Phong, nhất định phải để Lục Phong có cuộc sống Lục Phong xứng đáng được hưởng, dù nhớ nhung thế nào, cũng chỉ có thể đứng xa xa mà nhìn.
Nàng cho là, không hề nói tới, không hề nghĩ tới cái tên đó, vài năm sau, lòng nàng sẽ từ từ bình ổn, dù có gặp lại Lục Phong, nàng cũng có thể bình tĩnh cười chào một tiếng như là bằng hữu tốt nhiều năm không gặp.
Nhưng, tại sao Hạ Quân Bình lại xuất hiện? Sự tồn tại của hắn không lúc nào không nhắc nhở nàng trên đời này còn có một Lục Phong, còn có một người đã từng yêu nàng đến mức vứt bỏ cả tính mạng. Từ nay về sau, mỗi ngày nàng đều phải sống trong nhớ nhung đau khổ.
Trác Vân nghiến răng, đấm mạnh xuống đất, dùng sức cả toàn thân, giống như đang đấm lên mặt Hạ Quân Bình.
Không được! Cuộc sống của nàng không thể để cho tiểu quỷ này hủy diệt được!
Mười năm kể từ khi Lục Phong qua đời, Trác Vân đã đi ám sát Hạ Quân Bình bốn lần, hai lần đầu cả bóng người cũng không thấy được, chỉ đến lần thứ ba mới thấy được dáng người hắn từ xa, loáng thoáng thấy đó là một nam nhân trẻ tuổi cả người tản ra sự lạnh lùng và khí tức chết chóc, cơ hồ khiến người ta không dám nhìn thẳng mặt.
Kẻ lạnh lùng như vậy sao có thể là Thạch Đầu chứ? Trác Vân không cách nào ghép tiểu quỷ om sòm thích tỏ vẻ đại thiếu gia với đại tướng quân sát khí đằng đằng Hạ Quân Bình làm một được. Có lẽ, chỉ là trùng tên trùng họ?
Nhưng, tên của Thạch Đầu là do đại nho Hoắc tiên sinh đặt, có thể mời được Hoắc tiên sinh, thời nay có mấy nhà đâu! Kẻ thù lớn nhất của nàng, Hạ Quân Bình không phải là người nhà họ Hạ tiếng tăm lừng lẫy khắp kinh thành sao? Đời trước nàng đã từng điều tra rất kỹ về Hạ Quân Bình, tất nhiên biết tất cả về hắn. Năm mười ba Hiển Đức, nhà họ Hạ vì bị cuốn vào cuộc làm phản, bị tịch thu gia sản, chém cả nhà, chẳng phải là năm nay ?! Thời gian đúng, tên đúng, không là hắn thì còn có thể là ai?
Trác Vân ngồi dậy, nhắm mắt ôm đầu gối hít thở thật sâu, cố gắng bình tình lại cõi lòng đang cuồng loạn.
Lịch sử có lập lại hay không, hắn có thể giống như kiếp trước lĩnh quân đẩy Lục Phong vào đường cùng?
Không! Chỉ cần nàng không xuất hiện trước mặt Lục Phong, chỉ cần Lục Phong vẫn là con vợ cả của nhà họ Lô, vẫn là đại thiếu gia được cưng chiều, tất cả sẽ không giống! Nhưng, ngộ nhỡ....... Chỉ một chút ngộ nhỡ thì sao?
Nàng có nên kết liễu hắn.... .... Trước thời hạn?
Trác Vân bị chính ý tưởng xuất hiện đột nhiên của mình dọa sợ. Nàng tự nhận mình không phải là người có lòng dạ độc ác, dù làm cướp mười năm, gϊếŧ không ít người, nhưng nàng chưa bao giờ động tới một đứa trẻ vô tội tay không tất sắt.
Mà Thạch Đầu, không, Hạ Quân Bình là kẻ thù lớn nhất ở đời trước giờ rơi vào tay nàng, rốt cuộc nàng nên làm thế nào? Từ lúc sống lại tới nay, lần đầu tiên Trác Vân cảm thấy thật khó khăn.
Trên đường về, Trác Vân vẫn luôn rối rắm vấn đề này. d.đ llesquyxdonv Được rồi, cho dù nàng từ bi tha cho hắn một lần, thì cũng không thể giữ hắn ở bên cạnh như trước đây được, không thể tiếp tục dạy võ công cho hắn. Chỉ vừa nghĩ đến tên nhóc này về sau sẽ gây bất lợi cho Lục Phong là nàng đã thấy hận cực kỳ.
Không được, nàng phải đuổi hắn đi thôi.
Lúc Trác Vân về đến nhà, Trụ Tử đang gấp đến độ chạy vòng vòng, kêu thím Lâm nhà bên nhờ người đi vào núi tìm Trác Vân.
Trụ Tử thấy Trác Vân trở lại, vội xông tới trước mặt nàng, vừa khóc vừa la, “Nhị nha! Muội đi đâu vậy? Dọa đại ca sợ chết mất! Sao không nói một tiếng nào đã chạy vào núi, đông rồi, cọp dữ trong núi không kiếm được đồ ăn, rất thích chạy ra ngoài kiếm mồi, rất nguy hiểm có biết không ?! Một mình muội.......”
Trụ Tử cứ nói mãi, Trác Vân không đáp, trằm mặc nhìn Trụ Tử, tâm tình rất phức tạp không nói được thành lời. Trụ Tử mặc dù là người thật thà, nhưng không ngốc, bèn nhỏ giọng nghiêm túc hỏi, “Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Muội cứ nói với đại ca, dù có chuyện gì đại ca cũng sẽ giúp muội giải quyết.”
“Muội đang nghĩ tới......” Trác Vân nhìn Trụ Tử, nói từng chữ, “Vốn đã hứa chúng ta sẽ vào thành giúp ông chủ Tống một tay, giờ Thạch Đầu ngã bệnh, muội..... Muội và đại ca, chỉ có có thể vào thành một người thôi.” Nàng ngừng một chút, rồi bổ sung, “Bên ông chủ Tống nếu nhiều việc quá, đại ca cứ kêu mấy đứa nhỏ Thạch Đầu đã nhận làm đồ đệ đến giúp một tay. Mấy ngày tới đại ca cứ ở trong thành, ở nhà có muội lo!”
Mặc dù nàng còn chưa nghĩ ra sẽ xử lý Hạ Quân Bình thế nào, nhưng dù là gϊếŧ hay đuổi đi, có Trụ Tử ở bên, nàng cũng không cách nào làm được, cho nên, nàng phải để đại ca nàng đi xa mấy ngày mới được.
“Nhưng muội.....” Trụ Tử lo cho Trác Vân bèn nói, “Muội thật không sao à? Có phải Thạch Đầu đã chọc muội tức? Muội cũng biết tình tình của tên nhóc kia, nếu giận thật cứ đánh nó một trận cho bõ tức là được rồi!”
Trác Vân nhếch miệng cười, “Đại ca nói đúng!” Phải xử trí tên nhóc đó thế nào, cứ từ từ nghĩ không cần sốt ruột.
Trụ Tử thấy vẻ mặt Trác Vân đã khôi phục như bình thường, thì yên lòng, vào phòng thu dọn đồ đạc chuẩn bị vào thành. Lão thái thái đang bận may đồ cho mình, thấy Trụ Tử dọn đồ cũng chỉ thuận miệng hỏi vài câu, biết Trụ Tử vào thành làm việc cho ông chủ tiệm thuốc, lão thái thái thấy lạ, bèn nói thầm, “Ông chủ kia sợ rằng cũng là kẻ ngốc, nếu không mắc gì lại mướn thằng ngu như Trụ Tử làm việc!”
Trác Vân cười nhìn lão thái thái, “Ta nuôi lão thái thái ăn uống đầy đủ, còn mua vải cho may đồ, không phải là để nghe những lời này!”
Lão thái thái vốn đã sợ Trác Vân, nghe vậy, không dám lên tiếng nữa.
Trụ Tử vừa đi, trong nhà dường như trống trải hơn hẳn, lão thái thái không dám chống đối Trác Vân, đóng cửa phòng tránh trong đó may đồ. Hạ Quân Bình thì chưa khỏi bệnh hẳn, vẫn nằm ủ rũ trên giường.
Trác Vân ngồi bên giường Thạch Đầu, nhìn chằm chằm Thạch Đầu đang mơ mơ màng màng ngủ, vẻ mặt tối tăm khó hiểu.
“A.....” Hạ Quân Bình mở mắt ra, thấy ánh mặt lạnh lùng của Trác Vân, giật mình co người lui về sau, kêu lên, “Phương Trác Vân, người làm gì đó? Dọa chết ta!”
“Ta tới nói cho ngươi chuyện này,” Trác Vân nói chậm rãi, “Chờ ngươi hết bệnh, chúng ta sẽ vào núi đào Nhân sâm, được không?” Trác Vân không chờ Hạ Quân Bình trả lời, đã khẽ mỉm cười để lộ má lúm đồng tiền đáng yêu, “Đây là một bí mật! Cả thành Vũ Lương, chỉ có ta và đại ca ta biết chỗ nào có Nhân sâm thôi!”