Chương 6

Nhưng mà Lâm thị gả vào Trần gia hơn mười năm, vẫn cần cù chăm chỉ, làm việc mình nên làm, chưa bao giờ giấu tiền riêng, bởi vậy yêu cầu của Hồ thị không phải là cố tình làm khó người khác sao? Huống chi, hiện tại Trần gia không chia nhà, nếu Lâm thị đưa tiền ra, như vậy Hồ thị sẽ càng làm ầm ĩ thêm.

Lâm thị cùng tướng công của mình là Trần Đông Sinh nói một câu, nói mình làm trâu làm ngựa ở Trần gia nhiều năm như vậy, trên người đến một văn cũng không có, sao a mẫu có thể đưa ra yêu cầu vô lý như vậy, này không phải cố ý khó xử nàng sao?

Nếu thực sự muốn đòi bạc, thì dứt khoát chia nhà ra ở riêng, ở riêng rồi ba huynh đệ bọn hắn hàng năm ra bạc chiếu cố hai phu thê già.

Kết quả, Trần Đông Sinh còn chưa mở miệng, cửa đã bị đá văng, Hồ thị xông tới tức giận mắng Lâm thị có tâm tư ác độc, muốn mưu hại Trần gia, để cho liệt tổ liệt tông Trần gia không được an tĩnh….

Sau đó còn kêu gọi trượng phụ của mình đến, Hồ thị cũng mặc kệ là do mình yêu cầu vô lý, chỉ nói Lâm thị xúi giục con thứ ba muốn ra ở riêng, ý đồ chia rẽ trên dưới Trần gia, Trần lão đầu này là người tính tình nóng nảy, lại thêm lão bà tử của mình ở bên cạnh thêm mắm giặm muối, liền trực tiếp hướng con dâu động thủ, bởi vậy nên mới thình lình xảy ra một màn này, khiến tất cả mọi người đều chấn kinh, thế cho nên không có người nào tiến lên ngăn lại, chỉ có Trần Ngư sốt ruột bảo hộ mẫu thân xông lên lôi kéo đùi gia gia, muốn hắn buông mẫu thân mình ra, kết quả là trong cơn thịnh nộ Trần lão đầu vừa nhấc chân, liền đạp nàng đến trong góc khuất, dẫn tới mọi người kinh hoảng….

Cái gáy va vào chỗ cứng nên bị thương, Trần Ngư lâm vào hôn mê bất tỉnh, Hồ thị không thấy mình làm sai, còn vẫn nhục mạ Lâm thị là cái sao chổi, ôn thần, dù sao lời khó nghe thô lỗ gì bà ta cũng đều tuôn ra một lượt.



Lâm thị chỉ lo nữ nhi bị thương, cả người mình đều là vết thương cũng không quản, nhịn ba ngày, rốt cục đem Trần Ngư từ Quỷ Môn quan kéo lại, lại không biết rằng nữ nhi của mình vốn đã sớm chết.

“Cha không giúp chúng ta sao?” Trần Ngư nghe xong như bị sét đánh không lời nào để nói, nhưng nàng cũng biết niên đại này, bất hiếu sẽ bị ngàn người chỉ trỏ, Lâm thị căn bản bất lực, chỉ có thể đem tất cả ủy khuất nhét vào trong bụng.

“Cha con… Cha con có thể nói cái gì?” Nước mắt của bà ấy rơi xuống từng hạt, rơi vào trong cổ Trần Ngư, trượt dài trong lòng. “Kia là thân sinh phụ mẫu của hắn, hắn mà nói nhiều một câu sẽ bị nãi nãi con đem đến chỗ thôn trưởng, tố cáo hắn tội ngỗ ngược bất hiếu, cả đời này, ca ca con cùng tỷ tỷ con còn có con nữa liền xong rồi.”

“Hừ, bà chỉ là hù dọa phụ thân một chút, nếu thực sự muốn tố cáo, nhà Đại bá Nhị bá kia còn không phải bị liên luỵ sao, kia cũng là người Trần gia bọn họ,” Trần Ngư ở trong ngực nương nàng, bĩu môi kêu lên.

Kỳ thật, nàng rất thích Lâm thị, ôn nhu, đối với hài tử cẩn thận, để cho nàng cảm thụ được tình yêu của mẹ mà kiếp trước không cảm thụ được. Kiếp trước, nàng có cha có mẹ, đáng tiếc bởi vì mình mà liên luỵ ca ca cả một đời đều không hoàn thành được tâm nguyện, cho nên mụ mụ oán hận nàng, bất kể nàng vì gia đình làm bao nhiêu chuyện, kiếm bao nhiêu tiền, bà ấy vĩnh viễn đều trưng ra một khuôn mặt kéo dài, khiến nàng không cảm thụ được một chút tình yêu của mẹ.